Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 492 : Quyết Định Không Đi

Tưởng Cầm cười nói đúng, tiêu chuẩn của Đàm Tô là hàng đầu ở trong nước, ông ta có nói như vậy cũng không hề khoa trương một chút nào. Đàm Tô cười một tiếng rồi nói: “Học trò à, sư phụ nói là con cũng đừng có đi ra nước ngoài, đi theo sư phụ mà bế quan đi.” Trong lòng của Tưởng Cầm khẽ động, đúng vậy đó, ra nước ngoài phải tách ra khỏi Mộ Dung Hoành Nghị lâu như vậy, còn không bằng mượn cơ hội này đi theo sư phụ học hỏi. Lập tức những tích tụ ở trong lòng tan thành mây khói. “Vâng ạ.” Cô vui vẻ đồng ý. “Được, tám giờ sáng mai, sư phụ không thích người khác đến trễ đâu.” “Con hiểu rồi.” Tưởng Cầm nắm chặt cái điện thoại, phải nói với Mộ Dung Hoành Nghị như thế nào đây? Nếu như mà biết mình đã lén lút bái sư từ sớm, chắc là anh sẽ tức giận, nhưng mà Tưởng Cầm cũng có tính tình mạnh mẽ, chỉ cần chuyện cô đã quyết định thì cô sẽ không lui. Hạ quyết tâm, cô đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến tầng 29. Thư ký báo là tổng giám đốc đang tiếp khách, cô liền ngồi ở bên ngoài chờ, không ngờ đến là vừa chờ thì bất tri bất giác cô dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi. Đợi đến lúc Cao Dương đẩy Mộ Dung Hoành Nghị ra tiễn khách, lúc trở về thì "a" lên một tiếng. “Sao vậy?” Mộ Dung Hoành Nghị mệt mỏi nói. “Là cô Tưởng.” Nghe nói như vậy, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức chau lông mày: “Cô ấy ở đâu?” “Ở cửa ra vào, ngủ thiếp đi rồi.” Lông mày của Mộ Dung Hoành Nghị càng nhíu chặt hơn nữa, trên gương mặt tuấn tú giận đến nỗi tái đi, ra hiệu Cao Dương đẩy anh đi qua đó. Đến gần cô, anh vươn tay ra mò mẫm sờ lên gương mặt mịn màng của cô, lập tức hung hăng bóp một cái. “A!” Tưởng Cầm bị đau lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy là Mộ Dung Hoành Nghị, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm xoa xoa con mắt: “Xong rồi hả?” Sắc mặt của anh đen lại, trong giọng nói mang theo ý trách cứ: “Tại sao lại ngủ ở đây? Nếu như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, bây giờ em lại không thể uống thuốc, em thích chọi cứng có đúng không hả?” Cô duỗi lưng một cái rồi nói: “Thư ký nói là anh đang tiếp khách, sao tôi có thể làm phiền được chứ, cho nên tôi đợi ở đây.” “Đi vào với tôi.” “Được.” Tưởng Cầm nhận xe lăn từ trong tay của Cao Dương, cô đẩy anh đi vào trong phòng làm việc, sắp đi đến cửa, anh ra hiệu cho cô dừng lại, sau đó gọi thư ký của mình tới chỉ chỉ Tưởng Cầm ở sau lưng rồi nói: “Sau này chỉ cần là cô ấy đến tìm tôi thì không cần phải xin chỉ thị.” “Vâng ạ tổng giám đốc.” Thư ký đáp lời, không khỏi nhìn Tưởng Cầm thêm vài lần. Gương mặt của Tưởng Cầm nóng lên, cô nhanh chóng đẩy anh đi vào trong, không khỏi oán giận nói: “Anh sợ là trong công ty biết chuyện xấu còn ít hả?” Anh vừa mới giải trừ hôn ước với Dương Vịnh Hy, chuyện vẫn còn chưa lắng lại, thế mà anh lại gây thêm phiền phức, quá là không sáng suốt mà. Nghe vậy, Mộ Dung Hoành Nghị lại cười: “Em cũng có lúc sợ nữa hả?” Cô lắc đầu: “Tôi không sợ, nhưng mà tôi sợ anh bị mấy lời đồn đại dây vào người.” Khóe môi của anh hơi cong lên, tất nhiên là đường cong thuộc về sự kiêu căng: “Tôi có thể đi đến ngày hôm nay không phải dựa vào dăm ba câu nói của bọn họ có thể chi phối được.” Nói xong, anh mang theo ý vị xem thường liếc nhìn về phía của cô, nói: “Em thì như thế nào chứ, hiện tại không giống như là em nữa, em của trước kia không biết trời cao đất rộng, không sợ hãi đâu mất rồi?” Tưởng Cầm nhún nhún vai: “Nếu như anh không thèm để ý thì tôi còn sợ cái gì nữa?” Anh cười một tiếng, chuẩn xác bắt lấy tay của cô: “Đúng là như vậy, lúc ở cùng với tôi cho dù là có nhiều người chỉ trỏ thì em cũng phải ưỡn thẳng sống lưng cho tôi.” Tay của anh rất ấm áp, được anh cầm có thể tạm thời xua đi cái lạnh, cảm giác ấm áp lan tràn cả trong lòng. Nếu như thời gian có thể dừng ở đây, vậy thì đó nhất định là phúc cô đã tích được ở đời trước. Cô cười "ừm" một tiếng. “Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Anh hỏi. Tưởng Cầm vẫn là một người công tư phân minh, chưa từng bởi vì mối quan hệ "đặc biệt" với anh mà có yêu cầu đặc biệt gì, chờ anh lâu như vậy cũng chắc chắn là bởi vì công việc. Cô suy nghĩ, châm chước dùng từ, không muốn anh quá mâu thuẫn. “Liên quan đến chương trình chuyên môn, tôi có suy nghĩ khác.” Cô nói. Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày: “Ừ, nói nghe một chút xem.” “Tôi nghĩ là...!dù sao cũng chỉ có ba tháng, đều là đi học thôi, làm gì cần phải đi xa như vậy.” “Cho nên là?” “Cho nên là tôi muốn đi theo ông Đàm học tập, cũng giống như nhau cả thôi.” Gương mặt của Mộ Dung Hoành Nghị lập tức ảm đạm: “Không được.” Tưởng Cầm nhăn mày: “Tôi đã quyết định rồi.” “Ha.” Anh giận quá hóa cười, không nhanh không chậm mà nói: “Vậy thì em đến đây để nói cho tôi biết à?” Cô thở dài một tiếng rồi nói: “Anh là tổng giám đốc, đương nhiên là tôi đang xin chỉ thị của anh rồi.” Nụ cười trên mặt của anh dần dần trở nên lạnh lẽo: “Nếu như biết công ty này vẫn là do tôi quyết định, vậy thì ngoan ngoãn xéo đi ý ngay cho tôi, tôi cũng không muốn con của tôi trong thời gian thai nghén mà lại phải sống chung với một loại không gian mùi da mùi dầu.” “Nhưng mà thời gian ngắn như vậy, đến ý cũng phải cần có thời gian để thích nghi mà..." “Tôi sẽ mời người chăm sóc tại chỗ cho em, em chỉ cần học tập, em không cần phải quan tâm đến chuyện gì khác.” Nhìn anh cứ như là đã quyết tâm, Tưởng Cầm cũng trở nên bướng bỉnh nữa, cô kiên định nói: “Chuyện này tự tôi sẽ quyết định.” Mộ Dung Hoành Nghị híp mắt lại, âm trầm cười hai tiếng: “Có phải là bởi vì gần đây tôi đối xử với em quá tốt, tốt đến nổi ngay cả mệnh lệnh của tôi mà em cũng có thể chống lại? Em có tin là tôi sẽ làm cho em ngay cả ý cũng không đi được không hả!” Đúng là cô đã chọc phải anh rồi. Người phụ nữ này không thể ngoan ngoãn nghe lời được hả, cứ đi theo con đường mà anh đã trải cho cô khó khăn như vậy à? “Tôi có tay có chân, tôi muốn làm như thế nào, anh còn có thể trói tôi được à?” Giọng điệu của Tưởng Cầm cũng lạnh lùng. “Vậy thì cứ thử đi.” Cô nhíu mày lại: “Tùy anh.” Nói xong, cô quay người lại đẩy cửa đi ra ngoài. “Tưởng Cầm, em đứng lại đó cho tôi...!chết tiệt!” Anh muốn đứng dậy, lại khẽ động vết thương ở trên đùi, lập tức đau đến nỗi trên trán toát mồ hôi lạnh, anh lại cắn chặt răng không để cho mình kêu ra một tiếng. Lúc này, không ngờ cửa lại được đẩy ra. “Haiz.” Sau một tiếng thở dài trầm thấp, một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng chạm lên trên đùi của anh, dựa theo cách mà bác sĩ đã dạy xoa bóp cho anh với lực đạo nặng nhẹ thích hợp, thả lỏng cơ bắp. “Tính tình lớn như vậy làm gì hả? Hét lên đến nỗi nguyên cả tầng 29 đều nghe được.” Cô có chút oán trách. Mộ Dung Hoành Nghị trầm mặc không nói một lời. Không sai, anh vẫn còn đang tức giận! Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn anh, học dáng vẻ lúc nãy của anh đưa tay nhéo lên gương mặt tuấn tú của anh: “Một khuôn mặt đẹp trai như vậy không phải dùng để kéo căng, phung phí của trời.” “Em...!đáng chết!” Mộ Dung Hoành Nghị muốn nổi giận nhưng mà trên gương mặt lại nổi lên một tầng đó ửng mờ nhạt. Cô là đang...!đùa giỡn anh? Tưởng Cầm cười tiếp tục xoa bóp cho anh, nhẹ giọng nói: “Đi Ý thì phải cần tới ba tháng, lâu như vậy một mình anh ở đây tôi thật sự không yên tâm, nhưng mà đi đến chỗ của sư phụ Đàm học tập thì cũng không giống như vậy đâu, ngày nào tôi cũng có thể chăm sóc cho anh.” Nghe thấy lời nói của cô, anh run lên. Cô là vì anh? Dần dần ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị đã trở nên mềm mại, cúi đầu xuống tìm phương hướng của cô, đưa tay chạm vào gương mặt của cô, nâng mặt cô lên, dùng hết toàn lực mà nhìn lấy cô, cho dù trước mắt là một vùng tăm tối nhưng mà trong lòng của anh cô vẫn là một người xinh đẹp nhất. “Sau này không cho phép đóng sập cửa liền đi ngay.” Đối mặt với anh trong một khoảng cách gần như thế này, nhịp tim của Tưởng Cầm tăng nhanh lên, gương mặt cũng đang nóng lên, cô cố gắng ổn định hô hấp đáp lời. Anh kề cô rất gần, giương mắt lên liền có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh đập vào trong mắt. Không thể phủ nhận anh vô cùng tuấn tú, cái này là do lúc trước cô không để ý đến anh, nhưng mà bây giờ thì khác rồi. Gương mặt của anh, đôi môi của anh, sống mũi của anh, tất cả mọi thứ đều giống như là mang đến cảm giác như đặt ở trên kính hiển vi. “Em đỏ mặt.” Anh nói rất chắc chắn, khóe miệng tùy ý cong lên. Tưởng Cầm âm thầm ảo não, nhất định phải vạch trần cô đúng vào lúc này à? Cô đẩy tay anh ra, khó chịu phủ nhận: “Không có.” Anh cười dựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng nói: “Đỏ mặt ở trước mặt của tôi không có vấn đề gì hết, nhưng mà không cho phép đỏ mặt với người đàn ông khác.” Cô đứng dậy: “Cái này không cho phép, cái kia cũng không cho phép...!Mộ Dung Hoành Nghị, bây giờ anh càng ngày càng giống bà già rồi đó.” “Em cho rằng tôi muốn sao?” Anh hừ lạnh nói: “Nếu như em có thể làm cho tôi bớt lo một chút, tôi cũng sẽ không cần phải quản em.” Cô buồn cười nói: “Đừng có nói tôi giống như là mấy đứa con nít, tôi có chỗ nào mà không bớt lo?” Anh hỏi lại: “Nếu như em không phải là trẻ con thì sao em lại có thể làm cho cuộc sống của mình hỗn loạn như thế?” Trong phút chốc, Tưởng Cầm liền im lặng. Sở dĩ rối loạn cũng là bởi vì cô gặp phải một người đàn ông tên là Mộ Dung Hoành Nghị. Cô không lên tiếng, biểu cảm ở trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị lướt qua một tia thấu hiểu, lập tức có chút không tình nguyện mà nói: “Sư phụ là một người dở hơi, đối với phương diện chuyên nghiệp yêu cầu rất là nghiêm khắc, nếu như em chịu đựng không được thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.” Ánh mắt của Tưởng Cầm sáng lên, vui mừng nói: “Nói như vậy là anh đồng ý rồi?” “Không đồng ý thì phải làm sao đây hả?” Mộ Dung Hoành Nghị âm dương quái khí nói: “Cái cánh này của em đều đã cứng rắn rồi, tôi còn không thể bẻ gãy bọn nó.” Tưởng Cầm rất vui vẻ, kiềm lòng không được ôm lấy cổ của anh: “Cảm ơn anh..." Cơ thể của Mộ Dung Hoành Nghị chấn động, dần dần biểu cảm trên gương mặt của anh trở nên dịu dàng, bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói lại có sự cưng chiều không dễ cảm nhận: “Thật sự không có cách nào với em mà.” Trở lại bộ phận thiết kế, đúng lúc này Nghiêm Túc đi ra ngoài, hai người chạm mặt nhau. Nghiêm Túc chỉ gật đầu với cô một cái liền muốn đi ra ngoài, Tưởng Cầm gọi anh ta lại: “Nghiêm Túc.” Bước chân của anh ta dừng lại: “Có chuyện?” Cô gật đầu. Anh ta đưa tay lên nhìn thời gian: “Tôi còn có nửa tiếng đồng hồ nữa.” Tưởng Cầm cười: “Đủ để uống ly cà phê.” Trong quán cà phê ở dưới lầu, Tưởng Cầm nắm cái ly ở trong tay, ánh mắt hơi buông thỏng, mái tóc sắp chạm vai bị cô tùy ý kéo ra sau tai, lộ ra một bên cần cổ trắng nõn. Từ đầu đến cuối ánh mắt của Nghiêm Túc rất thờ ơ, cho dù là đang nhìn về phía cô thì cũng là như thế. Cô nói: “Chuyện đi Ý, cảm ơn anh.” “Không cần.” Anh ta trả lời lại rất dứt khoát, ngay cả chút không gian mập mờ cũng không có, anh ta nói thẳng: “Chương trình chuyên môn vào năm ngoái giữa nước Pháp và nước Ý đã chọn nước Pháp, năm nay lại đến Ý là một chuyện nước chảy thành sông, tôi cũng không làm gì hết, không cần phải cảm ơn tôi.” Cái này tuy là đang nói, nhưng mà trong lòng của Tưởng Cầm vẫn có chút băn khoăn, sau khi cô im lặng, cô ngẩng đầu lên nói: “Tôi quyết định không đi.” Sau khi Nghiêm Túc nghe xong, đuôi lông mày bỗng nhiên nhếch lên mấy phần: “Vì anh ta?” Tưởng Cầm cũng không giấu giếm, gật đầu: “Anh ấy biến thành ngày hôm nay cũng là bởi vì tôi, tôi sẽ không vứt bỏ anh ấy trong lúc này.” Nghiêm Túc lại cười nói: “Anh ta hại cô vẫn còn chưa đủ nữa? Bây giờ chỉ là ban ngày giống ban đêm, cho cô chút ân huệ cô liền lớp sóng sau theo lớp sóng trước nữa rồi?”.