Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 418 : Ai Có Thể Đòi Công Lý Cho Cô

Tưởng Cầm đứng đối diện ông ta, căm hận nhìn ba mình, lại mơ hồ có chút giãy dụa và thống khổ. Ngực buồn bực có chút tức không thở gấp được, cô điều chỉnh hô hấp của mình, nhìn ông một lần cuối, không có một câu oán hận, không một câu cầu xin, xoay người đi lên lầu. Tưởng Cầm lại một lần tự nói với mình, cô chẳng trách ai, từ lúc cô quyết định như vậy, đã đáng đời nhận lấy hết mọi thứ hôm nay. Cô chỉ đơn giản thu dọn mất thứ, xoay người kéo hành lý ra cửa, Lưu Bình vội vàng lên lầu, ngăn cản cô: "Tiểu Cầm, con muốn đi đâu thế?" "Mẹ, thật ra con sớm đã nên chuyển ra ngoài."Cô bình tĩnh nói, không có chút oán hận, ánh mắt không hề lung lay nhìn mẹ mình. "Tiểu Cầm..."Lưu Bình lại khóc nữa, khóc rất lớn, nắm tay của cô, không chịu buông ra. "Mẹ, đừng có vì con mà cãi nhau với ông ta nữa.” Đây là lần duy nhất cô nói chuyện ôn hòa với mẹ sau khi ra ngoài. Cô thừa nhận, cô có chút hận mẹ mình ba năm qua không lộ mặt một hơn, nhưng hôm nay thì lại không còn ý nghĩa nữa. Đối với mẹ mà nói, chồng là trời của bà, mặc dù ông ta từng thương bà vô cùng sâu đậm, nhưng trời cuối cùng vẫn không sụp xuống, vẫn cao cao tại thượng như vậy, bà cũng quen nhìn lên, không hơn. "Tiểu Cầm..."Lưu Bình chỉ khóc, trong nội tâm đau đớn. Đối với người con gái này, bà cũng không phải chưa từng áy náy. Nước mắt của mẹ, làm cô bị áp lực, Tưởng Cầm nhẹ nhàng gạt tay bà ta, xách vali xuống lầu. Tưởng Mạc Hoài đang ngồi hút thuốc trên ghế sofa, xuyên qua tầng sương mù mỏng, gương mặt vốn thịnh nộ, dường như đã già đi rất nhiều. Tưởng Cầm đi đến cửa lớn, lại ngừng lại. Không quay đầu lại, cô nói: "Đối xử với mẹ tôi tốt một chút." Sau lưng, ánh mắt Tưởng Mạc Hoài phức tạp nhìn cô, nói cho cùng, đây cũng là con gái của mình. Ông ta biết, mình có lỗi với mẹ con cô, nhưng Hiểu Tinh chết oan thì sao? Trừ ông ta ra, còn ai có thể đòi lại công bằng cho bà ấy? Vì sao, người giết chết bà ấy, lại là con gái của ông… Tưởng Cầm đẩy cửa ra, bên ngoài có chút lạnh, cô kéo chặt vạt áo, cất bước đi ra ngoài. Cửa “Cạch” một tiếng đóng lại. Trên lầu là tiếng Lưu Bình khóc. Tưởng Mạc Hoài nghe phiền, liên tục rít mấy hơi thuốc, sương khó nặng nề, hun đôi mắt ông mơ hồ. Tưởng Cầm vừa đi xuống bậc thang, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô. Đèn xe chiếu vào làm cô nheo mắt lại, cho đến khi thích ứng với ánh sáng, mới nhìn thấy một người đi từ trên xe xuống. Ánh sáng của đèn xe, ở trên người anh, tạo thành một vòng hào quang, bao phủ cả người anh nhu hòa dưới ánh sáng. Anh không đi đến, mà dựa trước cửa xe, móc điếu thuốc ra, bật lửa “Phừng” một tiếng đốt lên. Hít một hơn, thỏa mãn nhả ra một vòng khói. Nghiêng đầu, đánh giá Tưởng Cầm, từ trên xuống dưới. "Rời nhà trốn đi?" Thanh âm của anh, cố đè xuống thấp. Nhìn rõ khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta không thể dời mắt nổi, cô lập tức nhớ ra tên của anh, Mộ Dung Hoành Nghị. Dù sao, anh cũng xem như là người đẹp nhất mà cô từng gặp, muốn quên cũng khó. Tưởng Cầm chưa từng có bất kỳ qua lại gì với anh, nhàn nhạt “ừ” một tiếng, xách hành lý muốn bước qua anh. Ánh mắt Mộ Dung Hoành Nghị lộ ra tà khí, nhẹ nghiếng mắt nhìn về phía cô: "Tưởng Mạc Hoài bỏ được sao?" Tâm trạng Tưởng Cầm không tốt, cũng không muốn thảo luận chuyện nhà mình với một người không quen biết, không trả lời, cứ như vậy rời đi. Trên gương mặt trắn nõn của Mộ Dung Hoành Nghị cong lên một hình cung, nhìn côcho đến khi hút xong điếu thuốc, anh mới thu tầm mắt lại, lại lạnh lùng nhìn biệt thự nhà họ Tưởng đối diện. Độ cong bên môi, tùy ý lan ra. Tưởng Cầm không có chỗ để đi, trên người cũng không mang theo nhiều tiền lắm, bất đắc dĩ phải gọi điện thoại cho Vưu Thiên Ái. Giọng nói Vưu Thiên Ái mang giọng mũi dày dặc, rõ ràng vừa khóc, Tưởng Cầm lập tức hỏi: "Thiên Ái, cậu làm sao vậy?" "Không có gì, có chút cảm."Nàng thuận miệng đáp lời, lập tức đổi chủ đề: "Tiểu Cầm, cậu ở đó đừng nhúc nhích, tớ đến đón cậu." Cúp điện thoại, Tưởng Cầm yên vị ở ven đường, gió đêm lạnh run, người đi đường thưa dần, cô nhàm chán đếm những chiếc xe chạy qua trước mặt. Một ánh đèn xe chói mắt, lại từ sau lưng chiếu đến. Cô nheo mắt lại, nhận ra đó là xe của Mộ Dung Hoành Nghị, anh trực tiếp chạy qua từ bên người cô, mang theo một độ cong tuyệt trần. Tưởng Cầm thu tầm mắt lại, người không liên quan cô cũng không quan tâm. Thời gian không lâu, Vưu Thiên Ái đã đến, đeo một bộ kính đen, tóc dài xõa ra, rủ xuống hai bên gò má, có vẻ cũng chỉ lớn bằng bàn tay. "Tiểu Cầm, làm sao vậy? Cãi nhau với chú?"Cô ta ân cần hỏi. Tưởng Cầm khoát khoát tay, rõ ràng không muốn nói thêm, Vưu Thiên Ái hiểu cô, cũng không hỏi nhiều hơn, xách hành ly của cô lên xe, nói: "Đi thôi, đến nhà tớ." Tưởng Cầm nghe thế, hơi nhíu mày, "Thôi, cậu vẫn nên đưa tớ đến khách sạn đi." Nhà họ Vưu là dòng dõi thư hương, quy củ rất nghiêm, kết bạn trọng phẩm hạnh. Sau khi cô xảy ra chuyện đó, thái độ của bọn họ đối với cô, trong lòng Tưởng Cầm rất rõ, đơn giản cũng không muốn làm phiền Vưu Thiên Ái thêm. "Cái này..."Vưu Thiên Ái do dự. Tưởng Cầm cười cười: "Được rồi, nhanh tìm khách sạn đi, bây giờ tớ muốn tắm nước nóng, mở điều hòa, rồi thoải mái ngủ một giấc." Vưu Thiên Ái chậm rãi rủ mắt, trên mặt lộ vẻ áy náy. Đi đến khách sạn gần nhất, sau khi nhận phòng xong, Tưởng Cầm quay đầu lại nói: "Đã trễ thế này rồi, cậu nhanh về đi." "Một mình cậu ổn không?"Vưu Thiên Ái vẫn không yên lòng, "Nếu không tớ ở lại với cậu cũng tốt." "Cô cả nhà họ Vưu cả đêm không về nhà ngủ, cậu muốn làm ba mẹ cậu cuống lên sao?"Tưởng Cầm đưa cô ta đến cửa lớn, giục: "Nhanh về đi thôi, tớ không sao." Vưu Thiên Ái nhìn nhìn cô, gật nhẹ đầu, đi mấy bước rồi lại nhìn lại, quay đầu, một cặp mắt linh động không hề chớp nhìn thẳng cô. "Tiểu Cầm..." Đuôi lông mày Tưởng Cầm nhếch nhẹ lên, đáp một tiếng: "Hả?" Cô ta lộ vẻ do dự, muốn nói gì đó, lại mắc ở trong cổ, cắn cắn môi, cuối cùng cũng không thể hỏi ra lời. Lắc đầu, xoay người bước nhanh hơn. Tưởng Cầm tò mò, con bé này nhìn có vẻ có tâm sự… Quay lại phòng, điện thoại vang lên. "Là tôi, Bạch Thương Long."Giọng nói đầu bên kia điện thoại, ổn định nhẹ nhàng. Tưởng Cầm dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Vưu Thiên Ái vừa mới khởi động xe, đang chạy đi, lông mày lại nhíu. Quay lại, giọng nói của cô lạnh hơn mấy phần: "Có chuyện gì?" "Không có gì cả, nhưng mà, vừa mới rời khỏi em, đã bắt đầu có chút nhớ em..." Anh ta dừng một chút, cười: "Em nói xem, có phải tôi đã thật sự yêu em rồi không?" Lời nói tuy ám muội, nhưng Tưởng Cẩm lại không nghe ra chút tình nồng mật ý nào. Ngược lại giống như là nhàm chán, nhìn thấy chó mèo thì trêu chọc mấy cái, nhìn chút việc vui thôi. Tưởng Cầm cười nhạo một tiếng: "Bạch Thương Long, anh là đang nói cho tôi biết, lần sau chỉ cần là điện thoại của anh, đều nên từ chối không nhận sao?" "Đừng tuyệt tình như vậy, tôi chỉ nói thật." "Anh biết nói thật? Vậy thì nói thế nào với Thiên Ái đây?" "Em là ám chỉ tôi, phải nói rõ ràng với Thiên Ái sao?" Tưởng Cầm đột ngột đứng lại, sắc mặt bỗng thay đổi: "Bạch Thương Long tôi cảnh cáo anh, đừng có nói lung tung trước mặt Thiên Ái! Tôi với anh, không có chuyện gì cả!" Bạch Thương Long nở nụ cười, không đếm xỉa trả lời: "Em rất để ý cô ấy?" Tưởng Cầm đang muốn nói gì đó, cô gái lễ tân gọi cô lại: "Cô Tưởng, thẻ phòng cô còn chưa có lấy." "Cảm ơn." Tưởng Cầm đi về lấy, người trong điện thoại đột nhiên hỏi: "Em ở khách sạn?" "Đây là chuyện của tôi."Tưởng Cầm quay lại phòng, nhìn mọi nơi, xem như thỏa mãn. Bạch Thương Long trầm mặc hai phút, nói: "Tôi biết rồi." Không nhiều lời nữa, anh ta trực tiếp cúp điện thoại, Tưởng Cầm căn bản không xem như là quan trọng, anh ta không quấy rầy cô mới là chuyện tốt. Trong phòng tắm, Tưởng Cẩm thoải mái nắm trong bồn tắm, hơi nước mờ mịt hôn lên con mắt mệt mỏi của cô. Ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, cô nhăn mày, không để ý đến. Chuông cửa vẫn liên tục vang lên, nếu như cô không mở cửa sẽ cứ tiếp tục đè xuống như thế. Tưởng Cầm phiền, tiện tay khoác áo tắm lên người, kéo khăn mặt phủ lên tóc ướt nhẹp, đi ra mở cửa. Nhìn thấy người đứng bên ngoài thì cô sửng sốt. "Bạch Thương Long?" Bạch Thương Long khoác tây trang lên vai, cổ áo sơ mi cởi ra hai nút, trời lại như vậy, nhưng anh ta lại cả đầu mồ hôi. Nhìn người đứng bên trong cửa, bởi vì vừa mới tắm xong, gò má cũng hồng nhuận, cặp môi đỏ mọng nhếch lên, đôi mắt óng ánh trong suốt. Vẻ đẹp của cô, Bạch Thương Long biết, nhưng không ngờ, có thể không chút phòng bị nhìn thấy thứ vậy, chỉ là nhìn qua, lại có cảm giác tim đập thình thịch. Bạch Thương Long nhìn cô như muốn nuốt hết vào mắt, góc miệng cười cười. muốn xem nàng tiến đáy mắt dường như, ngắm nhìn, bên miệng hàm chứa cười. "Bạch Thương Long, anh là hồn ám sao?"Tưởng Cầm không thể tin được nói: "Sao anh biết tôi ở đây?" Chỉ vừa mới tách ra, anh ta đã tìm được ở đây, không phải là hồn ám như hình với bóng còn gì? Bạch Thương Long nhếch môi nở nụ cười: "Lấy nhà em làm trung tâm, cũng chỉ tìm mấy khách sạn thì tìm được em, xem như là may mắn."Anh ta cười cười, bước gần một chút, "Tôi nói với mấy cô ấy, em là vợ của tôi, bởi vì cãi nhau mà bỏ nhà đi ra ngoài, cần xin nửa ngày, mấy cô ấy mà bằng lòng vụng trộm nói số phòng của em cho tôi.” Đuôi lông mày Tưởng Cầm nhếch lên, ánh mắt miệt thị. Người này hẳn là dựa vào khuôn mặt vô hại cả người lẫn vậy này, mới có thể thuận lợi vượt ải. Thấy cô không có ý cho mình đi vào, Bạch Thương Long dịu dàng cười: "Cãi nhau với người trong nhà?" "Không liên quan đến anh." Thái độ của Tưởng Cầm rõ ràng muốn tạo ra khoảng cách với anh. Bạch Thương Long cũng không tức, một tay thuận thế đưa qua vai cổ, đẩy cô vào trong phòng, "Đi vào rồi nói." "Bạch Thương Long, tôi với anh không có gì để nói - - " "Tôi có."Bạch Thương Long thuận tay đóng cửa lại, nhốt lại kháng nghị của cô trong phòng. Cuối hành lang, Vưu Thiên Ái cứng ngắc dựa vào tường, túi to trong tay, lập tức rơi xuống đất, bên trong đều là ít đồ dùng hàng ngày. Cô không thể tin được ôm kín lỗ tai, cơ thể trượt xuống theo vách tường, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt. Trái tim bị bóp chặt, còn có một loại phẫn nộ sau khi bị phản bội! Trước mắt, dường như lại xuất hiện cậu con trai mà cô từng thầm mến kia, hình ảnh tỏ tình với Tưởng Cầm kia… Vì sao người trong lòng cô, cuối cùng đều sẽ chọn Tiểu Cầm?! Vưu Thiên Ái ngã ngồi dưới dất, hai tay che gò má, nước mắt ướt lòng bàn tay. Ba năm trước, Tưởng Cầm là thiên chi kiêu nữ, là tiêu điểm của mọi người, con trai thích cô, con gái ghen ghét cô, Vưu Thiên Ái đi theo bên cạnh cô chỉ như là vịt con xấu xí tầm thường, bại bởi Tưởng Cầm như vậy, cô không phản đối. Bây giờ, hào quang trên người Tưởng Cầm đã sớm không còn, trải nghiệm ba năm ở lao ngục như là tòa núi lớn, làm cô vĩnh viễn nặng nề. Cuối cùng Vưu Thiên Ái có thể không còn tự ti, bởi vì ở bên cạnh Tưởng Cầm, cô đã lột vỏ thành thiên nga trắng, cô đơn thuần, cô xinh đẹp, cô ngây thơ… Nhưng vì sao dù như vậy, người trong lòng cô toàn tâm toàn ý, cũng vẫn bị Tưởng Cầm chiếm đi?.