- Có thể làm bạn với cô hay không phải xem ý kiến của vị tiểu thư đây. Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng nói, chỉ chỉ Đường Lạc Lạc. Bỗng chốc, cả quầy bar chìm vào sự yên lặng đáng sợ. Đối mắt Diệp Thiên đờ đẫn luôn, há hốc mồm nhìn Đường Lạc Lạc, Hạ Y Lan cảm thấy khó hiểu, nụ cười trên mặt cứng đơ, không tin được đứng sững người, lắp bắp lên tiếng: - Ý... ý của cô ấy? - Cậu chủ Mặc, ý ngài nói, vị tiểu thư này, là người con gái của ngài? Diệp Thiên sợ sệt dùng cả kính ngữ, khuôn mặt kinh hãi. - Nói đúng hơn thì tôi đang theo đuổi cô ấy. Mặc Thiệu Đình cười nói, đi về phía Đường Lạc Lạc. Mọi người bốn mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc như nhau, người con gái bị Diệp Thiên và Hạ Y Lan sỉ nhục này, không ngờ lại được Mặc Thiệu Đình đang theo đuổi ư? Phải biết rằng, Mặc Thiệu Đình là ông vua kim cương đắc đỏ và nổi tiếng nhất của S thị này, không biết bao nhiêu tiểu thư khóc thét muốn kết hôn cùng anh, anh là người ngay cả ngước mắt cũng lười, chính vì thế mà từ đó đến nay, mọi người đều đồn đại đủ điều, cậu chủ Mặc hoàn mỹ ở tất cả mọi phương diện, có phải là gay không? Nhưng hiện tại, cậu chủ Mặc nói, Đường Lạc Lạc chính là người con gái mà anh đang theo đuổi! Người con gái thế nào, mới có thể khiến Mặc thiệu Đình cũng phải theo đuổi mới có thể có được? Lúc này, ánh mắt khinh bỉ mọi người nhìn Đường Lạc Lạc đều trở thành sự ngưỡng mộ và tôn sùng, còn Hạ Y Lan và Diệp Thiên giống như hai chú hề xấu xí, ngượng ngùng đứng cứng đơ như đá tại chỗ. Diệp Thiên khi nãy còn cảm thấy bản thân phong lưu lắm, Hạ Y Lan khi nãy còn cảm thấy bản thân tai to mặt lớn lắm, hiện tại nhìn thầy Mặc Thiệu Đình đi đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, thần sắc đều tràn đầy sự dịu dàng, bất giác cảm thấy hối hận và xấu hổ. So với cậu chủ Mặc, chút tiền tài của họ, khóng đáng để nhắc đến, khi nãy không ngờ còn dám trước mặt người con gái của cậu chủ Mặc vừa ném chai rượu, vừa vung tiền … Đúng là chán sống rồi. - Cậu chủ Mặc, anh đến rồi à, khi nãy chính là hai người này ức hiếp Lạc Lạc! Diệp Tiểu Manh nắm chặt bàn tay, tức giận mở chế độ mách lẽo. Mặc Thiệu Đình đến đây, khiến Đường Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tuy có sự cảm kích, nhưng vì lý do vẫn còn đang giận dỗi, Đường Lạc Lạc quay mặt đi không nhìn về hướng của Mặc Thiệu Đình, ngượng ngùng cực kỳ. - Vậy sao …? Mặc Thiệu Đình nhếch mép, cười nhạt, nụ cười tuy chỉ thoáng qua là biến mất, nhưng sự lạnh lẽo trong nụ cười ấy, khiến Hạ Y Lan và Diệp Thiên bỗng rùng mình. Mặc Thiệu Đình đưa tay ra, kéo chân váy Đường Lạc Lạc lên, trên đó bị rượu làm vấy bẩn, Mặc Thiệu Đình nhìn mà chau mày: - Váy này, là ai làm bẩn vậy? Hạ Y Lan bỗng chốc sắc mặt như shit, răng run cầm cập: - Đây … đây là do tôi vừa nãy … vừa nãy không cẩn thận… Những cô bạn trước đó còn đang thân mật đứng bên cạnh Hạ Y Lan, lúc này đều lặng lẽ lùi ra xa, duy trì một khoảng cách nhất định với Hạ Y Lan, bọn họ nào dám động thổ trước mặt đại thái gia, động vào cậu chủ Mặc chứ! - Ồ. Mặc Thiệu Đình gật gật đầu, trong mắt lướt qua sự lạnh lùng: - Nếu là vậy thì đền đi! - Đền là nhất định đền rồi, nhất định rồi. Hạ Y Lan gật đầu như gà mổ, lấy cái thẻ trong túi xách ra, nhưng lại không nỡ đưa thẻ cho Đường Lạc Lạc, thẻ này cà không giới hạn, nhỡ đâu đến lúc Đường Lạc Lạc giận lên cà cả tỷ bạc thì bản thân khỏi sống luôn, còn tiền mặt cô có thì không nhiều, lại vì muốn trú giận nên ném hết xuống dưới chân Đường Lạc Lạc rồi. Lúc này Hạ Y Lan hết cách, chỉ biết trước ánh mắt bao nhiêu người, cúi xuống, nhặt lại mớ tiền mặt mà trước đó ả ném dưới chân Đường Lạc Lạc, trên mặt mang nụ cười gượng gạo: - Xin lỗi nha cậu chủ Mặc, hôm nay không mang nhiều tiền mặt, tôi sẽ đi rút ngay, cộng thêm 10 triệu này, tôi đền cho cô ấy 20 triệu có đủ không? 20 triệu một cái váy đầm, nhìn váy đầm cotton màu trắng bình thường trên người Đường Lạc Lạc, nhìn không có vẻ gì là đắc tiền cả, chắc là đủ rồi! Hạ Y Lan nhìn chằm chằm Đường Lạc Lạc, hoàn toàn không còn sự ép người hung dữ vừa nãy nữa. - Tôi nói với cô là muốn cô đền tiền sao? Mặc Thiệu Đình khẽ ngước đầu, vẻ mặt lạnh nhạt kiêu ngạo, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ vô tình: - Cô làm vấy bẩn váy đầm của Lạc Lạc, thì dùng váy của cô đền cho cô ấy. - Váy của tôi ư? Hạ Y Lan có chút chưa hoàn hồn: - Nhưng … nhưng tôi … Diệp Tiểu Manh đứng bên cạnh giảo hoạt đảo đảo mắt, phản ứng kịp thời, lập tức tiếp lời: - Đúng, chính là cái trên người cô hiện giờ, lột ra đưa cho Lạc Lạc chúng tôi. - Nhưng … Hạ Y Lan dường như muốn khóc, nhưng người nói những lời này lại là Mặc Thiệu Đình, cho dù cô có uất ức cỡ nào, cũng không dám phản kháng càng không dám nói “không”, quay đầu nhìn sang vị hôn phu Diệp Thiên của ả, chỉ thấy Diệp Thiên sợ liên lụy đến hắn ta vậy, cúi thấp đầu. Hạ Y Lan hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt ngấn đầy nước: - Bao nhiêu người thế này …. Cậu chủ Mặc, cầu xin anh … đừng như thế có được không? - Vậy sao vừa nãy cô còn muốn Lạc Lạc lột hả? Diệp Tiểu Manh lanh lợi lên tiếng chế giễu: - Cô là người, Lạc Lạc chúng tôi thì không phải là người hả? Cô cần sỉ diện, vậy vừa nãy cô đối xử với Lạc Lạc thế nào hả? Lời nói vừa dứt, khi nãy có rất nhiều khách khứa xung quanh xem trò cũng gật đầu đồng ý. - Đúng, khi nãy ả ta ép người quá đáng! Không biết những tưởng là đang bắt tiểu tam nữa, người ta là người phụ nữ của cậu chủ Mặc, mà thèm vị hôn phu của ả ta sao? - Ỷ mình có mấy đồng tiền thối, thì ra vẻ ta đây, bây giờ gặp rắc rối rồi chứ gì? Đáng đời! - Lột đi! Trước đó không phải la làng dữ dội lắm sao? Lột đi! Có người hùa theo, Hạ Y Lan xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhìn Mặc Thiệu Đình với ánh mắt cầu xin, thấy đối phương thần sắc lạnh nhạt, vốn không thèm nhìn ả, ả đành đưa tay tự kéo dây kéo váy đầm của mình… Ánh mắt xung quanh tựa dao bén, chiếu thẳng lên người Hạ Y Lan, ả nào có thể chịu đựng được sự sỉ nhực như vậy, chưa kịp kéo hết dây kéo váy, hai mắt trợn trắng, ngất đi. Ai dè trước đó mấy cô bạn đã đứng cách xa, Hạ Y Lan lúc này không ai đỡ lấy, ngã rầm xuống đất. Cho dù là giả ngất, lúc này 80% cũng sẽ ngất thật luôn. Đường Lạc Lạc khi nãy bị Hạ Y Lan và Diệp Thiên chặn lời, không có cơ hội nào lên tiếng, lúc này thật sự có chút mềm lòng, nhìn nhìn Mặc Thiệu Đình, nhẹ nhàng nói: - thôi bỏ đi, đừng đùa nữa. Mặc Thiệu Đình mép môi nở nụ cười, vợ “đại nhân” của anh, đã chịu mở kim khẩu nói chuyện với anh rồi, bỗng chốc tâm trạng tốt lên nhiều, bèn vẫy tay: - Vậy chuyện đền váy coi như bỏ qua. Nghe lời này, nhóm bạn của Hạ Y Lan vội chạy đến, tay chân loạng choạng đỡ Hạ Y Lan dậy. Hạ Y Lan vừa đi, Diệp Thiên liền cảm thấy tất cả ánh mắt xem trò xung quanh, đều tập trung lên người hắn, bỗng chốc lỗ chân long dựng đứng hết lên, ánh mắt lạnh lùng của Mặc Thiệu Đình liếc hắn, giống như đang liếc một con kiến, sau đó ánh mắt dừng lại nhìn Đường Lạc Lạc đắm đuối, ngón tay nhẹ nhàng chỉ về hướng Diệp Thiên, dịu giọng hỏi: - Vậy còn hắn? Nếu nói đối với Hạ Y Lan, Đường Lạc Lạc còn có chút đồng tình vì cùng là phụ nữ với nhau, nhưng đối với Diệp Thiên loại bại hoại kiêu căng dê xồm này, cô không có chút cảm xúc nào cả. - Cậu Diệp nhiều tiền như vậy, thôi thì rượu bia chi tiêu của tất cả mọi người tối nay đều mời là được. Đường Lạc Lạc giọng nói thanh thoát, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt Diệp Thiên bỗng chốc trắng bệch. Chi tiêu tại câu lạc bộ Hàn Hoàng đắc chết người, chỉ một tầng quầy bar này thôi, mỗi ngày doanh thu rượu Tây cộng lại thôi cũng trên cả tỷ, nếu như tối nay có vài đại ca khui một hai chai rượu xịn thôi, vậy thì giá cả … Diệp Thiên dù gì lớn nhỏ cũng là công tử con nhà giàu, nhưng nếu chỉ đi chơi bar thôi mà tiêu hết cả tỷ, về nhà chắc chắn cũng không sống nổi. Con nhóc này, đúng là ác. Tuy nhiên khách khứa xung quanh lại vui như trẫy hội, ai nấy đều vỗ tay trầm trồ, khen Đường Lạc Lạc vừa hiền lành vừa hiểu chuyện. Trong một tràng tiếng vỗ tay và tung hô, Đường Lạc Lạc quay người, đi về phía cửa, Diệp Tiểu Manh thấy sự việc được giải quyết êm đềm, trong lòng nghĩ rượu bản thân gọi còn chưa được uống, bèn lén lén chạy về chỗ, còn Mặc Thiệu Đình liền đi theo sau Đường Lạc Lạc, kéo tay Đường Lạc Lạc lại, đem sự việc đêm qua giải thích hết một lượt với cô, giám đốc Hàn Hoàng mồ hôi đầm đìa chạy theo, cứ liên tục cúi đầu tạ lỗi với Mặc Thiệu Đình: - Xin lỗi, cậu chủ Mặc, gây phiền phức cho ngài rồi, sự việc xảy ra tối nay, chúng ta thật sự xin lỗi ngài. Mặc Thiệu Đình chỉ chỉ Đường Lạc Lạc, giám đốc lập tức hiểu ý, cực kỳ biết điều quay sang Đường Lạc Lạc: - Xin vị tiểu thư đây đừng để việc này trong lòng, làm phiền nhã hứng đến đây chơi của cô, ngoài ra, vị tiểu thư xinh đẹp như cô, khi ra ngoài chơi nhớ mang theo vị hôn phu của cô, làm bảo kê mới được đó. Nói xong, cười cười nhìn Mặc Thiệu Đình. - Vị hôn ư? Đường Lạc Lạc quay đầu, chớp chớp mắt: - Tôi đâu có “vị hôn” đâu. Trong lòng Mặc Thiệu Đình khẽ dấy lên sư vui mừng, tuy còn đang giận, nhưng tiểu nha đầu vẫn rất hiểu chuyện được không? Đối với quan hệ của cả hai thấy rất tự hào không che giấu, ngoài công ty ra, vốn không hề có ý không nhắc đến quan hệ đã kết hôn của hai người mà! Vợ anh đúng là tuyệt vời! Dưới ánh nhìn tràn đầy tình yêu mật ngọt của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc nói tiếp: - Tôi là góa phụ. Nói xong, hướng về phía cửa đi thẳng một mạch không quay lại. Mặc Thiệu Đình: …… Góa phụ? Cô nghiêm túc thật không?