Nhắm chặt mắt, lông mi anh rất dài, giống như một cánh quạt nhỏ, khẽ lay động theo nhịp thở, sóng mũi cao dưới ánh trăng tỏa sáng vừa phải, toàn thân nho nhã trầm tĩnh, giống như hoàng tử trong cổ tích. Đường Lạc Lạc mê mẩn nhìn Mặc Thiệu Đình, không kiềm được đưa ngón tay ra, vuốt từ trán anh xuống chóp mũi, rồi vuốt đến đường nét kiên nghị của cằm, khẽ lên tiếng: - Mặc Thiệu Đình, anh biết không? Lúc bé, cho dù tôi làm gì, ba mẹ đều nói tôi không giỏi bằng chị hai, cho dù tôi có nổ lực thế nào, tôi vẫn luôn là người tệ nhất. Cám ơn anh hôm nay đã nói đỡ cho tôi, cám ơn anh. Trước giờ chưa từng có thời khắc nào, vào lúc cô bị khinh miệt chỉ trích, có người vì cô mà đứng ra, đứng trước mặt cô bảo vệ cho cô, nói với người khác rằng cô cũng rất tốt... Đây từng là cảnh tượng mới có trong mơ của Đường Lạc Lạc, nhưng hôm nay, Mặc Thiệu Đình đã biến nó thành sự thật. Anh cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ cô, chăm sóc cô, nuông chiều theo tâm trạng của cô, nghĩ đủ mọi cách khiến cô cười, chưa từng có một người nào đối xử tốt với cô đến thế. Đáng tiếc, người tốt như thế, lại là người mà ba mẹ chuẩn bị cho Đường Phù Dung. Chẳng qua cô chỉ là thế thân tạm thời, hưởng thụ những cái tốt này mà thôi. Giống như một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng rồi, những gì tốt đẹp nhất cũng không còn thuộc về cô nữa. Đường Lạc Lạc cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Mặc Thiệu Đình, trong miệng lẩm bẩm: - Sao giờ? Mặc Thiệu Đình, hình như tôi cũng thích anh. Thích anh, nhưng không thể ở bên cạnh anh, cô sợ cái ngày sự thật được phơi bày, sở hữu càng nhiều, mất đi càng nhiều, té ngã càng đau. Nhẹ nhàng thở dài, Đường Lạc Lạc nhân lúc Mặc Thiệu Đình chưa bị cô làm tỉnh giấc, lọ mọ bò lên lại giường của bản thân, không biết đếm hết bao nhiêu con cừu, bất giác ngủ thiếp đi. Cô không biết rằng, lúc cô rời đi, Mặc Thiệu Đình mở mắt, sờ nhẹ trán bản thân, miệng nở một nụ cười không kiềm được. Đồng thời, trong phòng sách của Mặc Thiệu Đình, cuộc trò chuyện của La Nhã và Mặc Tây Thành, đang tiến hành. Mặc Tây Thành buồn bực không vui thần trí mơ màng, đều được La Nhã nhìn trọn, La Nhã ban đầu nói đủ thứ vu vơ trong suốt chuyến du lịch, thấy Mặc Tây Thành ngồi trên sofa phía đối diện, không có tâm trạng nhìn về phía cửa phòng, bộ dạng thất thần, không kiềm được cười khoan dung: - Sao vậy? Hôm nay tâm trạng không tốt hả? Tây Thành? - Dạ không gì. Mặc Tây Thành nhìn chằm chằm phía cửa phòng, vừa nãy tận mắt thấy Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình vào phòng ngủ, bây giờ thời gian qua rất lâu rồi, hai người bọn họ đang làm gì....? Làm gì cũng là lẽ đương nhiên thôi, vì họ là vợ chồng, không phải sao? Suy nghĩ này giống như con dao nặng ngàn cân, đâm một nhát thật mạnh vào tim Mặc Tây Thành, khuôn mặt khôi ngô lần đầu tiên lộ vẻ nhăn nhó khó chịu, tuy nhiên chỉ phút chốc, một giây sau cậu ta cố gắng che giấu thần sắc bất thường của bản thân, nói với bản thân rằng, đây đã là chuyện không thể cứu vãn được nữa. Anh trai của cậu ta và Lạc Lạc đã kết hôn rồi, tất cả đã xong xuôi hết rồi. Nhưng, sâu trong lòng rõ ràng vẫn còn tiếng gào thét khiến cậu ta ghen tị đến phát điên. La Nhã nhìn rõ hết tất cả những biểu hiện nhỏ trên mặt Mặc Tây Thành, bước lên trước vỗ vỗ lên vai cậu an ủi: - Mẹ biết những năm này, con cư vô định sở, nói là du ngoạn thế giới, thực ra là tìm không thấy vị trí của bản thân trong nhà họ Mặc, anh trai con quá diễu dương, con chỉ có thể dùng bề ngoài bông đùa ham chơi để che giấu bản thân, nhưng hãy tin mẹ, tình trạng này sẽ sớm trôi qua thôi, được không? Mặc Tây Thành chau mày, có chút phiền lòng quay đầu đi: - Anh hai rất ưu tú, vậy rất tốt, con chưa từng ghen tị với anh, anh điều hành công ty nhà họ Mặc một cách chỉnh chu, con vui mừng nhàn hạ, nhưng... đành thôi, mẹ à, có nói mẹ cũng không hiều. Cậu ta không quan tâm danh tiếng anh hai lấn át cậu, không quan tâm khi nhắc đến cậu chủ nhà họ Mặc, tất cả mọi người đều nghĩ ngay đến Mặc Thiệu Đình, cậu ta thậm chí không quan tâm Mặc Thiệu Đình giành lấy công ty vào tay, vì cậu ta biết Mặc Thiệu Đình trước giờ đối xử không tệ với cậu, bản thân cả đời này chắc chắn ăn ngủ vô lo, chỉ là cậu ta không chịu đựng được, bản thân duy nhất một lần động lòng, thật lòng thích một người con gái, lại là chị dâu của cậu ta! Những gì tốt đẹp đều của Mặc Thiệu Đình cả, cậu ta còn phải tỏ vẻ độ lượng cảm thông, còn phải vô tư vô tâm, tại sao chứ? Nếu cho cậu ta cơ hội, chắc gì cậu ta sẽ tệ hơn Mặc Thiệu Đình? Nếu Lạc Lạc cùng lúc quen biết hai người, vậy lựa chọn cuối cùng, chắc gì là Mặc Thiệu Đình? Mặc Thiệu Đình vĩnh viễn là ngọn núi cao cậu không thể vượt qua, là bóng râm trước mặt cậu không thể xóa đi, từ trước cậu đã tự nhủ rằng, Mặc Thiệu Đình là anh trai cậu, phải vui mừng với thành tựu của anh, phải khoan dung rộng lượng, nhưng tối nay, những bất mãn và bất cam chôn giấu sâu tận đáy lòng, giống như một ngọn núi lửa bùng phát, phút chốc trào ra đến đỉnh điểm. Đôi mắt đào hoa của Mặc Tây Thành khẽ nhíu lại, lộ ra thần sắc lạnh lùng hiếm thấy. - Hãy tin mẹ, nhà họ Mặc sớm muộn gì cũng là của con. La Nhã đứng trước mặt Mặc Tây Thành, đôi tay vòng lên vai cậu, từ ái nhìn cậu con trai út thương yêu nhất của bà: - Sự huy hoàng hiện tại của nhà họ Mặc, sau này là của con, tài phú của nhà họ Mặc, cũng là của con, Mặc Thiệu Đình dù làm tốt cỡ nào, chẳng qua chỉ đang lót gạch xây đường cho con, những lời này mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi sao con không để tâm chút nào vậy? - Con không phải vì những thứ này... Thần sắc Mặc Tây Thành căng thẳng, muốn nói nhưng lại ngưng. - Mẹ là mẹ của con, con tưởng mẹ không nhìn ra sao? La Nhã hứ một tiếng, vẻ mặt từ nhã nhuốm vài phần lạnh nhạt: - Cô gái nhỏ nhà họ Đường, là mẹ chọn cho Mặc Thiệu Đình, con đừng quan tâm. Con phải nhớ, mẹ luôn để dành thứ tốt nhất cho con, loại con gái đó, từ lúc sinh ra đã là tội ác, cô ta không xứng làm con dâu của mẹ. Nói đến cuối cùng, giọng bà vì oán hận, mà hiện rõ vài phần nghiến răng, khuôn mặt nho nhã xinh đẹp, vẻ mặt lại có phần nhăn nhó khó chịu. Mặc Tây Thành sững người, thắc mắc ngẩn đầu lên: - Lạc Lạc cô ấy... cô ấy thật sự là người con gái tốt, mẹ à, ý mẹ là sao? Cái gì mà sự ra đời mang tội ác... cô ấy là mẹ an bài cho Mặc Thiệu Đình, tại sao? Theo như cậu biết, điều kiện gia đình của Đường Lạc Lạc không tệ, nhưng còn xa mới với tới gia đình đại phú, càng chênh lệch nhiều so với nhà họ Mặc, đây không phải là hôn nhân môn đăng hậu đối, rõ ràng là nhà họ Đường trèo cao, nếu La Nhã ghét Đường Lạc Lạc đến thế, tại sao lại kiên trì cho Mặc Thiệu Đình lấy Đường Lạc Lạc làm vợ chứ? - Những thứ này con không cần biết. La Nhã rút lại sự hận thù trong ánh mắt, mệt mỏi vẫy vẫy tay: - Mẹ chuẩn bị ở nhà Mặc Thiệu Đình một thời gian, con không cần ở bên cạnh mẹ, về nhà đi! Hi vọng tất cả những gì mẹ nói hôm nay, con đừng xem như gió thoảng qua tai. ...... Tối qua trằn trọc mãi không ngủ được, kết quả là sáng nay dậy không nổi. Đồng hồ báo thức reo inh ỏi như đuổi mệnh, Đường Lạc Lạc cho đến lúc nhịn không thể nhịn, mới ai oán mở mắt, sau đó nhìn thời gian, ai oán lập tức hóa gào thét, lăn từ trên giường xuống thảm, bò dậy hoảng loạn thay quần áo đánh răng. Năm phút sau, vội vàng chạy xuống cầu thang, chạy thẳng ra cửa. Mặc Thiệu Đình đã sớm không thấy bóng dáng, đêm qua cái tên đó ngủ ngon thật, Đường Lạc Lạc vừa nghĩ vừa đi đến phòng ăn, định mang ít thức ăn ăn trên đường, vừa vào đến cửa phòng ăn, nhìn thấy La Nhã mặc sườn xám đang ngồi bên bàn ăn uống trà. Trên bàn bày đầy những món điểm tâm tinh tế, Đường Lạc Lạc phút chốc thắng lại, nhìn những món tinh tế trên bàn, cảm thấy không có món nào thích hợp cho cô mang đi ăn vội trên đường, có chút ngại ngùng ngẩn đầu nhìn La Nhã, nở một nụ cười ngọt ngào: - Chào buổi sáng thưa mẹ, con đi làm đây. - Sáng sao? La Nhã lạnh lùng nhìn cô: - Thiệu Đình đã đi từ rất sớm rồi, hai con cùng công ty đúng không? Thời gian đi làm sao khác xa thế? Hay là nhân viên bình thường được yêu cầu dễ dãi hơn? - À! Là con dậy muộn rồi, con đi ngay đây, chào mẹ. Đường Lạc Lạc đỏ mặt, quay đầu hoảng loạn bỏ chạy về phía cổng chính, sau lưng vang đến giọng chỉ trích chậm rãi của La Nhã: - Không thích đi làm thì đừng đi, giả vờ phụ nữ văn phòng làm gì, đến lúc gây phiền phức ảnh hưởng đến Thiệu Đình thì tiêu tùng. Đường Lạc Lạc dừng lại chút, sau đó cắn răng, xem như không nghe thấy, vội vàng đi làm ngay. Cô hiện tại nhất định và khẳng định tin rằng, La Nhã thật sự rất ghét cô, tuy không biết vì sao bị ghét, nhưng đối phương là mẹ của Mặc Thiệu Đình, bản thân không thể vì bất hòa ngôn ngữ mà nổi giận, nhịn đi! Trên đường hối hả vội vả, cuối cùng đến văn phòng vừa sát giờ, Đường Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, đang định ngồi vào chỗ bắt đầu làm việc, bèn phát hiện không khí trong văn phòng cực kỳ không đúng. Cách thời gian làm việc còn 5 phút, thường ngày giờ này, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị làm việc, nhưng hôm nay, mọi người tụm năm tụm bảy, thảo luận không ngừng, Đường Lạc Lạc vảnh lỗ tai lên nghe, mới nghe được loáng thoáng chút đỉnh. - Các cậu biết không? Mẫu thiết kế mùa xuân mới của bộ phận chúng ta, đêm qua vừa sản xuất ra đợt đầu tiên, đã phát hiện có một thương hiệu nhỏ ban hành mẫu y chang luôn! - Trời ạ! Chính là mẫu thiết kế mà bộ trưởng Mặc thuyết trình hôm đó hả? Vậy là có nội gián, có người tiết lộ mẫu thiết kế ra ngoài ư? - Thương hiệu nhỏ lấy cắp mẫu thiết kế của mình tên gì nhỉ? - Gọi là Quý Lễ gì gì đó ấy.... nghe nói sự việc tiết lộ bản thiết kế lần này, còn kinh động đến tổng tài Mặc nữa, xem ra, có thể phiền phức to đấy! Trong đầu Đường Lạc Lạc “ung” một tiếng, sự việc mà cô la lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi ư? Bất giác nắm chặt nắm tay, có dự cảm không lành lan tỏa trong lòng. Quả nhiên... - Lạc Lạc, bộ trưởng Mặc gọi cô vào văn phòng tổng tài một chuyến. Nhạc Thanh đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, gõ gõ lên mặt bàn của cô. - Vâng. Đường Lạc Lạc miễn cưỡng trấn an tâm thái, nhủ thầm bản thân đừng hoảng đừng hoảng, bản thiết kế là cô cho nhà họ Đường không sai, nhưng cô không hề giao nộp cho nhà họ Mặc, suy cho cùng, nếu nói lấy cắp thì là nhà họ Mặc lấy cắp bản thiết kế của cô mới đúng. Sẽ có chứng cứ tàn tích nào chứng minh sự trong sạch của cô. Vừa nghĩ thế, trong lòng Đường Lạc Lạc an tâm hơn nhiều, dưới ánh mắt thắc mắc của mọi người, đi theo Nhạc Thanh vào thang máy, đến thẳng trước cửa phòng tổng tài trên tầng thượng, gõ gõ cửa, sau khi nghe một tiếng “vào”, lấy hết dũng khí, đầy cửa bước vào. Văn phòng tổng tài thường ngày vốn thần bí, thời khắc này đứng đầy người. Mặc Thiệu Đình ngồi trước bàn làm việc dưới ánh sáng sáng nhất trong phòng, đôi mắt đang khua đùa một cây bút vàng, khẽ cúi nhìn xuống, nghe tiếng đầy cửa vào cũng không ngẩn đầu lên, trong đôi mắt sâu thẵm ấy, dường như phủ lên một lớp sương, khiến người khác không thể nào nhìn thấu được. Bên cửa sổ, là Mặc Lan đang đứng với tư thế trang nghiêm, và Vương Bác vẻ mặt nịnh hót, trợ lý tổng tài Tần Việt không lên tiếng đứng trước cặp bình sứ thanh hoa, cẩn thận quan sát sắc mặt của Mặc Thiệu Đình.