Vẻ mặt Oa Oa đen thui nhìn anh: "Diễm, nói thực ra, anh có phải không biết nấu cơm hay không?" Ngón tay của anh cứng đờ, khóe miệng dừng lại."Buồn cười! Đường đường là đàn ông cao 1,7m, nấu cơm cũng không biết làm, thật sự là trò đùa!" Giải thích chính là che dấu. Những lời này nói không sai. Đã có người thích sĩ diện, cô theo ý của anh, liền xem như không biết chuyện này là được! Xe đến một khách sạn gọi là"Mạn Đà La ký" dừng lại, Ân Dập Diễm lập tức từ trong xe đi ra, đến trước cửa xe, nịnh nọt nói với cô: "Xuống đi, cẩn thận. Thời tiết hơi lạnh rồi, anh dìu em." Oa Oa liếc anh một cái, chỉ có trong lòng người có quỷ, mới có thể xem như không có gì mà xum xoe. Hừ, không biết nấu cơm cũng không sao, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm đâu. Đi trên thảm đỏ thật dài, hai người tới cửa "Mạn Đà La ký", bồi bàn tiến lên, cung kính nói: "Tiên sinh, tiểu thư, xin lấy thẻ khách hàng ra." Đúng là nhà hàng cao cấp năm sao, cái gì cũng phải xem. Oa Oa cũng không muốn biết, tại sao anh có thẻ khách hàng, dù sao trong lòng anh, cho dù là chuyện lớn đến thế nào, anh đều có thể giải quyết. Anh là chồng của cô sao! Bàn tay nhỏ bé vô thức vuốt ve chiếc nhẫn. Nhưng, ngón áp út lại chống trơn , trên mặt cũng không có vật đó. . . . . . "Diễm, anh đi vào trước, em lập tức tìm anh!" Nói xong, cô bối rối chạy đi, để lại Ân Dập Diễm ngây người ở đằng kia. Một lát sau, anh đi vào "Mạn Đà La ký", chọn bàn. "Rõ ràng đeo ở trên ngón tay, sao lại không thấy. . . . . ." Cô lật qua lật lại, cơ hồ tìm khắp chiếc xe, nhưng như thế nào cũng không thấy. Đầu cô đầy mồ hôi, đó là chứng minh tình yêu của họ, cô làm sao có làm mất? ! * Ân Dập Diễm đang ở gần cầu thang chọn chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống, chờ vợ yêu của anh. Anh âm thầm may mắn Oa Oa không có truy cứu vấn đề anh có biết nấu cơm hay không. Ừ, anh không biết nấu cơm, thì làm sao? Ai quy định là đàn ông, nhất định phải biết nấu cơm ? ! "Tiên sinh, xin hỏi nơi này có người sao?" Liền lúc anh đang đắc ý, một giọng nữ trong trẻo cắt ngang anh. Anh không có để ý tới, cứ thế tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi. Cô gái kia chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một lần nữa: "Tiên sinh, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Cô gái này thực phiền, nói nhiều như con chim, ầm ĩ, thật sự là phiền chết. Anh nhíu mày, đôi mắt như chim ưng nhìn cô gái, ý bảo cô hãy đi đi. Nhưng hiển nhiên, cô gái kia hiểu lầm ý của anh, còn lộ ra nụ cười càng thêm quyến rũ lòng người, cho là thật liền ngồi xuống. Không đợi anh mở miệng, cô nói: "Tiên sinh hình như là đang đợi người, là của anh. . . . . ." "Vợ." Nói đến vợ của mình, anh dịu dàng cười. Thấy cô ấy thiếu chút nữa thất thần. Vợ yêu của anh a, là bảo bối kiếp này của anh, bảo bối anh cầu được a. . . . . . Oa Oa vừa tiến đến thì đã nhìn thấy bọn họ . . . . . . tình cảm nồng nàn nhìn nhau? Cô gái kia là ai? Lòng ghen tỵ lập tức bộc phát. Anh không phải với cả phụ nữ đều không nói chuyện, còn xem các cô ấy như cỏ rác sao? Cô là người ngoại lệ duy nhất. Nhưng bây giờ chuyện gì xảy ra? Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận. Diễm khốn kiếp! Lại để cho cô bị cắm sừng! Oa Oa nghiến răng nghiến lợi, ép lòng ghen tỵ của mình vào, bước nhanh đi về hướng hai người kia. Thở sâu, lần đầu cô lộ ra nụ cười rất quyến rũ, với Ân Dập Diễm : "Anh yêu, anh không phải là hẹn với em sao! . . . . . . Cô gái này là ai ——" Nói xong, cô có thể nghe được thanh âm cắn răng của mình. "Oa Oa, à, thật ra cô ấy là. . . . . ." Ân Dập Diễm vội vàng giải thích . "Anh câm miệng!" Một tiếng cắt đứt lời của anh, xoay người hỏi cô gái kia: "Cô là ai? !"