Không biết là ai, qua một hồi lâu mới phát ra một thanh âm mơ hồ không rõ."A. . . . . ." Lá gan thư kí kia hơi lớn hơn một chút nên phục hồi tinh thần lại, vuốt váy, lấy tay chải sơ tóc, mới mang theo nụ cười tự cho rằng rất động lòng người đi đến trước mặt Nam Cung Ngạo. "Nam Cung thiếu gia, cà phê của anh." Đợi chút, chuyện gì vậy? Sao lại biến thành cà phê của anh rồi? Không phải cho món đồ chơi của anh sao? Dấu chấm hỏi liên tiếp ở trong đầu anh. Oa Oa bĩu môi, "Đáng ghét! Biết rõ tôi muốn uống cà phê, còn muốn lấy của tôi, tên đáng ghét!" Ân Dập Diễm lạnh lùng nhìn ba cô gái, đạm mạc mà mở miệng: " Tập đoàn Ân thị chưa bao giờ lầm lỗi, làm việc không chỉnh tề, nhân viên háo sắc." Trong lòng của anh cười lạnh, quả nhiên phụ nữ đều cùng một kiểu người, đều mơ tưởng nịnh bợ đàn ông, một ngày không có đàn ông thì không được. A, tất cả phụ nữ đều ham giàu như nhau! Nhưng, trừ bảo bối của anh ra. . . . . . "A! Đúng, xin lỗi, Tổng giám đốc. . . . . . kỳ thật chúng tôi. . . . . ." "Không cần phải nói nữa, ngày mai lập tức rời khỏi, tôi không hy vọng gặp lại các cô." "Không, không. . . . . ." Không được làm việc tại Ân thị, cuộc sống của các cô phải làm sao bây giờ? Mọi người đều biết, tiền lương khi làm việc tại rất cao tập đoàn Ân thị. Ân Dập Diễm không để ý đến lí do của các cô, xoay người ôm Oa Oa đi trở về văn phòng. Nhưng bị một bàn tay nhỏ bé kéo lấy: "Diễm, các cô ấy có lẽ không phải cố ý, đừng đuổi việc các cô ấy được không?" Oa Oa đáng thương nhìn anh. Anh không đành lòng nhìn cô như vậy, trầm tư một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng anh lại nói: "Từ nay về sau nếu lại có truyện như hôm nay, sẽ không dễ dãi như thế đâu." "Dạ dạ dạ!" Ba cô gái liên tục gật đầu. Sau đó biến mất như tên lửa. Nam Cung Ngạo bị gạt ở một bên cảm thán lần nữa, sức mạnh của tình yêu quá vĩ đại rồi! Quyết định của Diễm khi nào thì có thể thay đổi? Mà ngay cả anh cũng không có ngăn cản ý định của anh ta. Không có cà phê uống, Oa Oa thở dài một hơi, chuẩn bị tự mình đi pha cà phê, lại đột ngột , một cái giọng nữ sắc nhọn vang lên trong hành lang. Còn không kịp thấy rõ là chuyện gì xảy ra, một thân ảnh chợt lóe lên, nhanh chóng nhào vào trong ngực Ân Dập Diễm. "Dập Diễm, em rất nhớ anh." Dứt lời, vẫn không quên trong ngực của anh cọ vài cái. Không lâu sau, một mùi nước hoa nhẹ liền tản ra trong không khí, nụ cười trên mặt cô gái áp vào trong ngực Ân Dập Diễm như khổng tước xòe đuôi rực rỡ tươi đẹp. Sắc mặt cô ấy trong suốt, làn da như tuyết, trên khuôn mặt có một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, hiện tại vì ngại ngùng, thật là thanh tú xinh đẹp, thân hình cao gầy mặc trên người bộ váy liền dài xanh biếc. Cô ấy là ai? Oa Oa nhìn mỹ nữ kia, vẻ mặt kinh ngạc. Quay đầu nhìn Nam Cung Ngạo, ánh mắt mờ mịt ý bảo anh, muốn anh nói cho cô biết là ai? Nhưng mà, anh không có chú ý tới ánh mắt của Oa Oa, nhìn mỹ nữ kia, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc. "Khả Y? !" Chết tiệt! Làm sao mà cô lại đến? Ân Dập Diễm thấp giọng nguyền rủa, anh biết cô ta sẽ đến tìm anh, không nghĩ tới cô ta sẽ đến sớm như vậy! "Dập Diễm, anh không biết, mấy năm em ở Nhật Bản, nhớ anh biết bao nhiêu. . . . . ." Kiều Khả Y ngẩng đầu, kiễng chân, muốn hôn anh. Ân Dập Diễm nghiêng đầu đi, cái hôn của cô ấy rơi vào không khí. "Dập Diễm?" Anh không nói, trong lòng như có ngàn vạn con kiến ăn, không thoải mái, đó là cảm giác nói không nên lời.