Editor: QuyềnBỏ trốn? Đây là phán đoán đầu tiên của Lăng Bắc Hàn dựa vào nghề nghiệp điều tra, chỉ là anh chẳng thể nghĩ ra 20 phút trước người còn nói điện thoại như thế nào bây giờ lại đào hôn. Khó lòng phòng bị! Đây đã là lần thứ hai! “Bắc Hàn, Duyệt Duyệt nó…, chúng ta sẽ lập tức tìm nó về đây” Úc Trạch Hạo không dấu giếm, trên thực tế cũng không gạt được chỉ có thể lập tức phái người đi tìm. Lăng Bắc Hàn hiểu ý gật đầu, không nói gì làm cho người ta hiểu trong lòng anh cái gì cũng biết. “Cậu Lăng, anh đừng làm khó Duyệt Duyệt, sáng nay cô ấy rất tốt, nhất định là em trai Lệ Mộ Phàm của tôi phạm lỗi” Lúc này Lệ Huyên Huyên đi vào nói giúp cho Úc Tử Duyệt. “Yên tâm, hôm nay tôi nhất định tìm người về cho anh” Úc Tử Mạc đi tới bảo đảm với Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Úc Tử Duyệt. Xe thể thao chạy băng băng như mũi tên, thấy Lệ Mộ Phàm chạy ra xa lộ, Úc Tử Duyệt luống cuống nắm chặt điện thoại trong tay, chuông vang lên cô vội vã bắt máy. “Này, Lăng Bắc Hàn à? Tôi đang ở đường cao tốc Tân Hải, Tôi không bỏ trốn … A…” Nghe được trong loa truyền tới giọng trầm thấp từ tính, Úc Tử Duyệt vội vàng hét lớn. Lời chưa nói hết chỉ thấy Lệ Mộ Phàm đưa tay giật điện thoại trong tay cô quả quyết ném ra cửa sổ. “Lệ Mộ Phàm! Dừng xe” Úc Tử Duyệt thét chói tai, hai tay không ngừng đánh cánh tay Lệ Mộ Phàm, Lệ Mộ Phàm làm như không nghe thấy, tay lái chao đảo nhưng không dừng lại. “Cậu đàng hoàng một chút cho tớ! Nếu không muốn chúng ta chết cùng nhau” Lệ Mộ Phàm khẽ quay đầu, trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt, anh cũng hét lên. Chết thì chết, vẻ mặt của Úc Tử Duyệt không có một chút kinh sợ. Nhưng cô suy nghĩ lại. Chết, không thể chết. Cô vội buông cánh tay Lệ Mộ Phàm, không dám cử động, đây là đường cao tốc, xe đang chạy với tốc độ 100km/h rất nguy hiểm.Úc Tử Duyệt cố gắng khuyên mình tỉnh táo, cũng không hiểu Lệ Mộ Phàm sao lại như vậy. Cô cho là anh cùng lắm là giận đến đỏ mặt tía tai, nét mặt xanh mét ai ngờ… “Lệ Mộ Phàm, đến cùng là cậu nghĩ gì? Hôm nay là hôn lễ của tôi, nhà chúng tôi khách đến nhiều như vậy, không có tôi mọi người phải làm thế nào?” Coi như cô làm bậy nhưng cũng không phải là người không phân rõ nặng nhẹ, khách tới tham gia hôn lễ, cô dâu lại mất tích, mặt mũi nhà họ Úc, nhà họ Lăng còn đâu nữa. “Tớ mặc kệ! Úc Tử Duyệt! Tớ thích cậu! Tớ không chịu nổi nếu cậu gả cho người khác” Con ngươi lạnh nhạt nhuốm bi thương, anh quay đầu nhìn cô, kêu gào làm Úc Tử Duyệt khó tin. Cô sửng sốt, đầu óc quay cuồng, gương mặt khó tin ngây dại. Lệ Mộ Phàm thích cô? Sao có thể chứ? Anh lừa cô, chớ bị lừa, anh lừa gạt cô! Cô kinh ngạc nhìn người bên cạnh một thân màu trắng, gò má đàn ông tuyệt mĩ, mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh xông vào hơi thở. Từ nhỏ đến lớn nhìn mình không vừa mắt, gặp không chửi nhau chính là đánh nhau. Anh chưa từng nói một câu dễ nghe với cô, tất cả đều là tốn hao thừa lời với cô, nhưng khi cô bị bạn học khi dễ anh lại vươn tay ra. Anh nói, ngoại trừ anh ra không cho ai khi dễ em! Bá đạo như vậy, phách lối như vậy, cô nghĩ rằng mình cũng ghét anh, khi nhìn anh và người phụ nữ khác ở chung một chỗ thì trong lòng lại lên men chua xót. Khi anh chê cô là đầu lùn cô sẽ cố ăn nhiều để cao lên. Khi anh chê cô ngực lép thì cô sẽ tìm hiểu thông tin về bộ ngực lớn. Khi anh chê cô trẻ con thì cô cố gắng ăn mặc như cô gái trưởng thành.