Sau khi dạ tiệc kết thúc hai người vẫn làm bộ như ân ái về nhà. Nhìn dáng vẻ ân ái, tình cảm hòa thuận của bọn họ, người hai nhà cũng rất an tâm. Một nhà bốn người ngồi lên xe về nhà, hai đứa bé đã sớm ngủ thiếp đi, Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm cùng nhau ôm Thiên Thiên với Đóa Đóa vào phòng trẻ. Lăng Bắc Diệp nhìn con gái ngủ ma ánh mắt nhu hòa, nhếch miệng lên. Mặc dù thỉnh thoảng cũng đến thăm bọn nhóc, nhưng thời gian thật sự được chung sống với chúng thì gần như là không có. Sau khi Lục Khải Lâm đặt Thiên Thiên xuống lại liếc nhìn Lăng Bắc Diệp bên cạnh, sau đó để không gian lại cho anh, lặng lẽ rời khỏi phòng trẻ. Hôm nay biểu hiện của anh rất tốt, tự nhiên thân thiết ở bên cạnh cô, còn không ngừng quan tâm cô giống như lúc hai người chưa chia tay. Thấy cô rời đi khóe miệng anh co quắp, lại đi tới bên cạnh Thiên Thiên, lẳng lặng nhìn con trai. Xem ra con trai lớn hơn con gái, chỉ hơn một tháng thôi đã lớn không ít. Giờ phút này Tiểu Thiên Thiên trong mơ ngáp một cái, đạp đạp cái chân nhỏ, chăn đắp trên người bé bị rơi xuống, Lăng Bắc Diệp vội vàng đắp chăn lại cho bé”Tiểu tử thúi...." Thật đúng là đức hạnh giống như người cha là anh đây. Ra khỏi phòng trẻ, Lăng Bắc Diệp gặp Lục Khải Lâm ở phòng khách, lúc đó cô đã tẩy trang, thay áo ngủ định tắm. Cô không biết tối nay anh ở đâu, trở về đồn cảnh sát hay là ở nhà, phòng khách còn chưa thu dọn. "Tối nay anh ở đâu?" Cô mở miệng trước, trầm giọng nói. Con ngươi Lăng Bắc Diệp ảm đạm "Anh về đồn cảnh sát." Anh nhàn nhạt trả lời. "Ừ, thời gian không còn sớm, anh trở về sớm một chút đi!" Cô lạnh nhạt nói, cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới phòng ngủ chính. "Lục Khải Lâm, rốt cuộc em muốn như vậy đến khi nào?!" Lăng Bắc Diệp đột nhiên mở miệng hỏi, âm thanh hơi lớn mang theo tức giận cùng mệt mỏi. Anh không biết cô phải như vậy tới lúc nào, mục đích là gì. Anh đã sớm để xuống chuyện của Lam Khả, toàn tâm toàn ý làm việc, rất ít khi nhớ tới. Cũng tự nhận là Lam Khả không ảnh hưởng tới tình yêu của anh dành cho Lục Khải Lâm, và anh vẫn quý trọng cái gia đình này. Là cô suy nghĩ nhiều, mới để ý như vậy! Bởi vì lời anh nói mà tim Lục Khải Lâm rung động, nhớ tới chuyện Lam Khả, trong lòng vẫn không thoải mái. Cũng không biết nên làm sao, mới có thể cảm thấy thoải mái, hoặc là hoàn toàn để xuống. "Em cũng không biết, hiện tại em không có cách nào sống chung được với anh! Còn anh, lúc ở cùng với em, thật sự hoàn toàn không nhớ tới cô ấy ư?” Lục Khải Lâm nhìn anh, lẩm bẩm hỏi. Lời của cô làm anh hừ lạnh, trái tim đau nhức “Người chưa quên được rõ ràng là em! Nếu như em còn nghĩ anh có tình cảm với Lam Khả, như vậy em cứ tiếp tục đi! Lục Khải Lâm, anh con mẹ nó mệt mỏi! Em thích thế nào thì thế đó!" Anh lạnh lùng giễu cợt, gào xong rồi rời đi. Chẳng lẽ cô không biết tiếp tục như vậy, thực sự sẽ chỉ làm hai người càng đi càng xa sao? Trừng phạt anh, cô sớm đã làm được. Lúc trước anh cũng từng thừa nhận sai lầm với cô, nhưng cô vẫn như vậy. Không tin anh sẽ quên Lam Khả, không tin anh đối với Lam Khả chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần....Anh vừa lái xe trong lòng vừa chua xót nghĩ, anh cũng là một người bằng da bằng thịt, một người chồng muốn sự quan tâm của vợ, một người cha muốn ở bên cạnh nhìn con cái trưởng thành.... "A." Dạ dày quặn đau, anh đột nhiên dừng xe ở ven đường, một tay xoa bụng vô lực gục trên tay lái, chịu đựng cơn đau thắt giày vò người này. Cắn chặt hàm răng, từng trận đau thắt khủng khiếp làm một con người rắn rỏi như anh cũng có phần chịu không nổi, một tay run rẩy mở hộp giữ đồ ra, tìm kiếm thuốc dạ dày ở bên trong. Tìm một lát quả nhiên phát hiện một lọ thuốc màu trắng, vội vàng mở ra lấy hai viên, bởi vì tay đang run rẩy nên có mấy viên thuốc rớt xuống. Uống thuốc xong tưởng là sẽ hết đau rất nhanh, nhưng qua thật lâu cơn đau vẫn không dứt, nhìn lọ thuốc một chút, lúc trước cũng từng uống hai lần, hơn nữa còn là rất lâu trước kia, nếu như anh nhớ không lầm thì lọ thuốc này là Lam Khả mua cho. Nhìn hạn sử dụng đã quá một tháng. Anh nhếch môi cười nhạt, mở cửa kính của xe ra vứt hộp thuốc đi. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ không cần Lam Khả quan tâm và chăm sóc anh.... Qua thật lâu nỗi đau này mới biến mất, anh lại khởi động xe trở về ký túc xá, mồ hôi đã sớm làm ướt quần áo trên người. Nhìn căn phòng lạnh lẽo mà tim cũng rét lạnh theo, anh lại cười trào phúng không nghĩ nhiều nữa. Nếu như cô cho vậy là tốt, thì tốt thôi. Lục Khải Lâm cũng không biết rốt cuộc mình muốn thế nào, chỉ biết là mỗi lần nhìn thấy anh, sẽ lại nhớ tới Lam Khả, nhớ cô ấy đã từng xả thân vì chồng cô, nhớ cô ấy đã từng yêu chồng cô, nhớ tới rất nhiều rất nhiều.... Càng nghĩ trong lòng càng không bình tĩnh. Nếu như là cảm giác mình không quan tâm Lăng Bắc Diệp nhiều bằng Lam Khả, không yêu anh sâu đậm bằng Lam Khả, vậy thì cô tiếp tục quan tâm anh hơn, yêu anh hơn không phải là được rồi sao? Nhưng cô lại nghĩ Lăng Bắc Diệp vẫn còn hoài niệm Lam Khả.... Chính mâu thuẫn này đã làm cô lựa chọn tiếp tục xa nhau, tiếp tục tự an ủi chữa lành vết thương trong lòng. Cô cũng cảm thấy mình càng ngày càng không quan tâm Lăng Bắc Diệp, có lẽ là bọn nhỏ đã mang đến cho cô quá nhiều vui vẻ, cũng không còn thời gian suy nghĩ đến anh, quan tâm anh. Một mình vùi trong ổ chăn có chút lạnh lẽo, cứ lẳng lặng nghĩ như vậy, càng nghĩ càng không ngủ được. Nhưng không thể phủ nhận, hơn một tháng nay quả thật cô rất nhẹ nhõm và tự tại, cũng quyết định thời tiết ấm áp lên một chút, hai đứa bé lớn hơn một chút thì sẽ đi làm lại.