Mặc dù lần nữa Lăng Bắc Hàn "Ra lệnh" bảo cô đi về nhà, nhưng Úc Tử Duyệt vẫn ở lại bệnh viện. Nửa đêm tỉnh lại uống nước, Úc Tử Duyệt phát hiện Lăng Bắc Hàn lên cơn sốt, vội vàng kêu bác sĩ tới. Sau khi bác sĩ cho anh uống thuốc hạ sốt xong, dì Vương bảo Úc Tử Duyệt đi nghỉ ngơi, cô không chịu, chỉ muốn ngồi ở bên cạnh giường Lăng Bắc Hàn, tự mình chăm sóc. "Cơ hội cháu được tự mình chăm sóc cho anh ấy rất ít, anh ấy, rất mạnh mẽ.... chưa bao giờ ở trước mặt cháu tỏ ra vẻ mềm yếu....” Úc Tử Duyệt vừa lau trán cho anh vừa dịu dàng nói. "Cái này, cháu biết là tốt rồi. Bình thường quan tâm cậu ấy nhiều hơn một chút, người đàn ông mạnh mẽ, cũng cần có tình yêu ....” dì Vương nhỏ giọng nói với Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt gật đầu, bảo dì Vương đi tới phòng sát vách nghỉ ngơi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô và anh, Úc Tử Duyệt nhìn người nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, một tay cầm tay trái của anh, vết sẹo phía trên còn chưa có xóa đi, có thể là do quá bận rộn, không có thời gian thôi.... "Lăng Bắc Hàn, yêu thật lòng, là một loại ăn ý, có đúng không?” Úc Tử Duyệt nhìn anh, lầm bầm nói nhỏ. "Thời điểm anh mới mất tích, mỗi ngày lòng em đều như lửa đốt, chỉ sợ anh gặp phải khó khăn.... Cũng sợ anh hy sinh, em và mẹ ôm nhau mà khóc.... Sau đó, mỗi ngày em đều nhớ lại lời anh từng nói, tự nói với mình, anh còn sống, nhất định sẽ còn sống, anh đã đồng ý với em, sẽ không bao giờ nuốt lời.... lòng của em dần dần lắng đọng xuống, toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa bé trong bụng .... Cũng cảm ơn vì có con trai làm bạn.... Để cho em từ trong sự lo lắng hãi hùng khôi phục lại như cũ...." Trong mơ mơ màng màng, Lăng Bắc Hàn nghe được lời cô nói..., dần dần tỉnh lại, nhưng cũng không có mở mắt, cảm giác khăn lông trên trán được lấy ra, lại có một cái khăn lông ấm mới thay thế, rồi sau đó, cảm giác ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh.... Động tác cô dịu dàng, an ủi khổ sở, anh cảm thấy vết thương sau lưng dường như cũng không còn đau nữa rồi. "Anh bình an trở về, em rất vui mừng, em biết rõ anh sẽ trở lại mà không phải hao tổn một cọng tóc, bởi vì em tin tưởng anh! Lúc ấy em rất giận anh, rời đi lâu như vậy mà không nói tiếng nào, cũng không có tin tức trở lại.... sau đó anh giải thích, em liền không trách anh....” nhìn anh nói, lời nói đều là lời trong lòng. "Lúc anh không có ở đây, em đã học cách sống độc lập, rất nhiều chuyện đều tự mình làm, cũng sẽ không giống như trước kia, kích động, tùy hứng. Đi bộ một bước cũng không dám đi mạnh, mỗi một động tác đều rất cẩn thận, bởi vì không có anh ở bên người, em phải bảo vệ mình và con thật tốt. Dần dà thành thói quen, cho dù sau khi anh trở lại, em đều có thói quen lệ thuộc vào chính mình....” Úc Tử Duyệt lại nói. Lăng Bắc Hàn vẫn làm bộ ngủ như cũ, không có trả lời lời cô..., chẳng qua là cảm thấy rất yêu thương cô. Nếu như có thể, anh cũng muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh hầu hạ cô, coi chừng cô, chăm sóc cô, xem cô như đứa bé mà cưng chiều. Nhưng những thứ này, chỉ là muốn mà thôi, anh không có cách nào thực hiện được, chỉ có thể khiến cô uất ức! "Trước kia đều là do anh chăm sóc em.... Tối nay đến phiên em....” Úc Tử Duyệt cười nói, ai ngờ lúc này Lăng Bắc Hàn lại mở hai mắt ra, "Anh...Anh sao lại tỉnh rồi? Khó chịu chỗ nào sao? Có muốn kêu bác sĩ không? !” Úc Tử Duyệt lấy khăn lông ra, mu bàn tay đặt lên trán của anh, lo lắng hỏi. Lăng Bắc Hàn lắc đầu một cái, "Ngủ, làm sao nghe được những lời em mới vừa nói?” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, trong đôi mắt phát ra ánh sáng giảo hoạt. Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mới vừa rồi mình nói những thứ gì? Có phải rất kiểu cách hay không? Rất chua? Mắc cỡ chết người! "Em đâu nói gì!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, bệnh của anh tới nhanh, đi cũng nhanh, giống như cũng không nóng như vậy. Đối với một người quân nhân hàng năm chẳng hề sinh bệnh như Lăng Bắc Hàn mà nói, uống thuốc vào, hiệu quả trị liệu rất rõ rệt. "Không nói gì, anh đều nghe hết! Duyệt Duyệt....” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, dịu dàng mở miệng. Úc Tử Duyệt bị ánh mắt thâm tình khẩn thiết này của anh hấp dẫn, tim rung động mãnh liệt, anh rất ít khi dịu dàng kêu nhũ danh của cô như thế, luôn luôn thích bá đạo kêu tất cả họ tên cô ra, cho nên, lúc bấy giờ, cô càng không có thói quen, toàn thân nổi da gà hết lên, chỉ là cũng hiểu được, đây là thời điểm anh trở nên ôn nhu nhất. "Làm gì....” cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói. "Mặc kệ thành thục hay chững chạc, nhưng em đang ở cùng anh hơn nữa lúc hai người chúng ta đơn độc chung đụng thì không nên có trói buộc đối với anh.... anh vẫn thích tính tình thẳng thắn của em, ở trước mặt anh, buồn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc, muốn chửi thì chửi, muốn đánh thì đánh.... Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn gằn từng chữ. Anh nghĩ, bất luận cô trở nên thành thục, lột xác như thế nào, bất kể khi cô ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, hay lớn hơn, trong mắt anh, trong lòng anh đều như vậy, cô đối với anh nhiệt tình, chân thành, dí dỏm đáng yêu cũng không thiếu thương yêu. Trong sinh mệnh của anh chẳng phân biệt được cả anh và cô! Có lẽ, cô cảm thấy anh quá hà khắc, quá nghiêm nghị với cô, không có công việc quan trọng, nhưng, cô không hiểu, trong lòng anh, cô giống như là con người anh vậy! Úc Tử Duyệt nhìn anh, mũi cay xè , quệt mồm làm nũng nói: "Xa nhau lâu như vậy, đương nhiên sẽ có chút cảm giác xa cách mà! Anh rời đi bốn tháng, ở nhà một đêm lại đi, đi lần này, lại hơn hai tháng, chúng ta đã nửa năm không gặp....” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói, nói cũng phải là không đúng sự thật. "Lý do của em vĩnh viễn đều nhiều như vậy!” Lăng Bắc Hàn nói, "Nhanh đi ngủ! Lần này anh có thể được nghỉ phép trước rồi ! Sẽ ở cùng em đến khi sinh xong...." "Thật không? !” Úc Tửa Duyệt kích động cười hỏi. "Cùng lắm không nghỉ đông nữa! Ngày mai anh đi xóa cái sẹo này, nếu không chờ tiểu tử thúi ra đời sẽ bị ghét bỏ....” Lăng Bắc Hàn cưng chiều nhìn cô cười vui vẻ giống như đứa bé, nói. "Con trai sẽ không chê đâu!” Úc Tử Duyệt vuốt ve cái bụng, phản bác lại anh, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi đến một bên giường, dưới ánh mắt chăm chú của Lăng Bắc Hàn, vững vàng nằm xuống. Chỉ chốc lát sau, hai người lại an tĩnh ngủ. Ngày hôm sau Lăng Bắc Hàn thật sự đi xóa bỏ vết sẹo, cũng viết báo cáo công tác hai tháng trước nộp lên, kèm theo đơn xin phép nghỉ dài hạn. Ở bệnh viện hơn tuần lễ, anh liền xuất viện, mang Úc Tử Duyệt trở về nhà, mỗi ngày 24h đều tự mình chăm sóc cô. Trông nom cho Hoàng Hậu. "Ông xã.... đóng cửa sổ lại, nóng chết rồi, gió thổi nóng quá....” mang thái tròn chín tháng, Úc Tử Duyệt mang bụng bự nằm ở bẹp trên ghế quý phi nghỉ ngơi, một luồn gió mang theo khí nóng thổi vào, Úc Tử Duyệt phiền não nói. Đang sửa sang lại giường trẻ, màn lụa màu hồng , Lăng Bắc Hàn nghe được cô oán trách, cười cười, "Em chờ chút!” không có mở máy điều hòa không khí, ngược anh lại đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau mang một cái quạt gió đi vào. "Quạt gió thổi vào cũng là gió nóng! Khốn kiếp!” Úc Tử Duyệt nóng đến phiền não, mất tỉnh táo, tức giận nói, khuôn mặt nhỏ lên, trên trán tràn đầy mồ hôi. "Máy điều hòa không khí rất thoải mái, nhưng không khỏe mạnh! Ngoan, anh đi bưng nước lau người cho em!” Lăng Bắc Hàn ngồi xổm trước ghế quý phi, hôn môi cô một cái, "Em thật giống Dương quý phi....” ánh mắt sáng quắc nhìn đến cổ áo của chiếc váy cô đang mặc, bên trong cô đều không mặc gì, ngực còn lớn hơn trước kia nhiều.... "Anh.... anh chê em mập!” Úc Tử Duyệt đối với sự xem thường của anh, tức giận quát. "Không có, không có, Dương quý phi thật đẹp, là anh đang khen em .... thật!” Lăng Bắc Hàn cười xấu xa nói, nhanh chóng đứng dậy, sợ mình ở lại lâu một chút, lại bị chảy máu mũi .... MD! Anh đã bị cấm dục hơn nửa năm! Ở trong lòng mắng thầm, đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, bưng ra một chậu nước ấm, cầm khăn lông ướt, giúp cô lau. 14948190 Quần trên người cô bị anh cởi ra, sau đó lau người cô từ đầu tới đuôi một lần, Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác mát lạnh này, cảm giác không nóng nữa, tâm tình cũng bình tĩnh lại, nhưng lại có loại cảm giác uể oải. 10IHQ. Từ trên bụng truyền đến từng trận tê dại, làm cô mở hai mắt ra, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn cúi người, đang hôn lên trên trên bụng của cô.... Giờ phút này, trong ánh sáng nhu hòa, anh mặc áo thun ba lỗ màu đen nhìn rất hoang dã, nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng, làm tim cô đập càng nhanh.... "Con trai cũng động đậy....” Úc Tử Duyệt cảm động cười nói, tiểu bảo bảo ở trong bụng nghịch ngợm đá đá cái bụng, có phải là đang đáp lời ba nói chứ? Lăng Bắc Hàn có chút ngượng ngùng cuống quít rời khỏi cái bụng cô, đứng lên, "Anh ngượng ngùng cái gì....” giễu cợt nói, chỉ thấy anh bưng một chậu nước, đi ra ngoài. Một trận gió thổi qua, cửa sổ phòng trẻ mở ra. Bên trong có treo chim bồ câu, ngôi sao năm cánh, chim nhỏ, đón gió đong đưa, dùng vỏ đạn làm thành chuông gió phát ra tiếng vang lanh lảnh.... Úc Tử Duyệt nhìn chuông gió ở cửa sổ, nhếch miệng lên cười hạnh phúc.... *** Thời tiết vào tháng sáu, chính là vừa gần ngày sinh dự tính, đứa bé này lại muốn ra, Trung tá Lăng luống cuống, "Không được! Anh quyết định sinh mổ!” bị cô lôi kéo xem một đoạn video về sinh đẻ, Lăng Bắc Hàn còn chưa xem đến một nửa liền tắt các đi, ra lệnh với Úc Tử Duyệt. "Tại sao lại là anh quyết định, cũng không phải là anh sinh! Em đây là muốn đẻ tự nhiên đó!” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác. "Úc Tử Duyệt! Bà xã! Thân ái!", Lăng Bắc Hàn ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, nhìn cô ngồi trên ghế, van xin, "Ông xã thân ái, thế nào?” Úc Tử Duyệt cúi đầu, nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh, nắm gương mặt anh, hỏi. "Đẻ tự nhiên rất đau! Mới vừa trong clip không thấy sao? ! Còn có thể rạch vết thương!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, mặt kích động nói, trong lòng vẫn còn rung động vì đoạn video kia! Thì ra đẻ khổ sở như vậy.... Úc Tử Duyệt nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, nhịn không được cười lên, "Cái video này em xem rất nhiều lần rồi, nào có cái gì? Đời này phụ nữ đều phải trải qua lần đau đó, mới có thể hoàn mỹ!Em không sợ!” nhìn anh, cô kiên định nói, mặt hạnh phúc cười. Lăng Bắc Hàn nghe được kinh ngạc, "Không được!Bây giờ em nói rất dễ!Anh muốn sử dụng biện pháp sanh mổ (c-section)....” Lăng Bắc Hàn đứng dậy, nói. "Không cần.... a...." "Thế nào? !” Lăng Bắc Hàn đang muốn ra ngoài, thì nghe Úc Tử Duyệt hô to một tiếng, sau đó kêu khổ sở, Lăng Bắc Hàn vội vàng đi tới bên cạnh ghế dựa, nhìn dáng vẻ khổ sở, rống to của cô, hỏi. "Đau.... giống như.... muốn.... muốn sinh....” cảm giác bụng đang ngọa nguậy, đau bụng sinh , một dòng nước chảy ra, Úc Tử Duyệt nắm cánh tay Lăng Bắc Hàn nói. "Hả? !” Lăng Bắc Hàn kích động nghi ngờ nói, một lòng run rẩy, sửng sốt. "Nhanh đi gọi xe! Ngồi đó làm gì? ! Kêu, kêu dì Vương....” ngược lại Úc Tử Duyệt tỉnh táo hơn anh nhiều, nhìn anh ngồi đó sững sờ, cô rống to, mắt thấy dòng nước từ dưới thân thể chảy ra. "Sao vậy? !” dì Vương nghe tiếng đi vào. "Dì Vương! Hình như con muốn sinh!” Úc Tử Duyệt chịu đựng đau đớn, hét lớn với dì Vương, sắc mặt dì Vương biến hóa, vội vàng ra cửa. "Không phải còn phải mấy ngày nữa sao? !” Lăng Bắc Hàn hồi hồn, hét lớn, sau đó ôm cô lên, hai cánh tay Úc Tử Duyệt ôm thật chặt cổ của anh, "Con trai, con nóng nảy quá đi....” Úc Tử Duyệt thở hồng hộc nói, mặc áo ba lỗ, quần cụt, Lăng Bắc Hàn ôm cô, không để ý hình tượng lao xuống lâu, tài xế đã sớm khởi động xe đang đợi, dì Vương cũng chuẩn bị khăn lông, quần áo xong, lên xe. "Có đau không?” trên xe Lăng Bắc Hàn ôm cô trong ngực, run giọng hỏi, âm thanh run rẩy. "Giống như, giống như hết đau rồi!” Úc Tử Duyệt cau mày nói, thật sự cảm giác không đau nữa, nhưng dòng nước chảy ra là thật! "Hay là đi bệnh viện! A Hàn, để Duyệt Duyệt nằm ngang, nếu không đến lúc đó vị trí thai nhi không đúng chỗ thì phiền toái!” dì Vương ngồi bên ghế lái phụ nhìn về phía sau , nói. Lăng Bắc Hàn vội vàng nên chân tay cũng vụng về để cho cô nằm ngang bên trên thân thể chính mình, "Anh đừng khẩn trương.... không có chuyện gì!” Úc Tử Duyệt ngược lại đi an ủi anh, nhìn dáng vẻ anh đầy mồ hôi. . . . . Lăng Bắc Hàn giống như chưa có sự chuẩn bị cẩn thận, hay là quá đột ngột, kinh ngạc mà nhìn cô, khẩn trương nắm thật chặt tay của cô, "Đừng sợ, có anh ở đây!” Lúc anh nói, rõ ràng còn khẩn trương nhiều hơn cả cô nữa! Chết tiệt! Sanh con sao còn khó hơn huấn luyện dã ngoại nhiều vậy chứ! Lăng Bắc Hàn oán giận trong lòng nói, nếu như anh có thể giúp cô sinh con thì tốt biết mấy! Úc Tử Duyệt cười cười, chân mày lại nhíu chặt lên, "A.... đau....đau quá!” lại một trận trận đau làm cô kêu thành tiếng. "Lái nhanh một chút!” Lăng Bắc Hàn luống cuống nhìn Úc Tử Duyệt lại lâm vào trong khổ sở, hét lớn với tài xế, "A Hàn! Sắp tới rồi! Chớ khẩn trương! Duyệt Duyệt cũng thả lỏng đi!” dì Vương lớn tiếng nói. Chưa tới hai phút, xe hơi dừng lại, Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệt, mở cửa xe lao xuống, trước đó đã liên lạc với bệnh viện, cho nên vừa tới cửa, Úc Tử Duyệt đã bị bác sĩ mang đi phòng sinh. "Tôi...tôi muốn vào!” Lăng Bắc Hàn đẩy cửa phòng sinh, nói. Y tá cũng không có ngăn cản, cho anh vào đi. Lăng Bắc Hàn chỉ thấy Úc Tử Duyệt đã nằm trên giường sinh, hai chân gập cong lại mở ra hai bên, bác sĩ y tá mang khẩu trang bận rộn chuẩn bị. "Duyệt Duyệt....” sau khi Lăng Bắc Hàn vào, đi tới bên cạnh cô, chộp lấy tay của cô nắm thật chặt. Úc Tử Duyệt thở hổn hển nhìn anh, "Em...em không sao....không đau lắm!” có thể hiện tại chỉ là do miệng tử cung bắt đầu mở ra, cho nên không đau lắm, cảm giác từng trận co rúc lại, vừa căng mở. Thật ra thì buổi sáng, cô đã có chút cảm giác, bất quá khi đó cho là còn mấy ngày nữa, ai ngờ…. "A....bác sĩ.... giống như....” lời của cô còn chưa nói hết, từng trận đau kéo tới, Úc Tử Duyệt thét to, tay nhỏ bé nắm thật chặt tay Lăng Bắc Hàn, "Là muốn sinh! Đã thấy đầu!” lúc này, bác sĩ la lớn. "Duyệt Duyệt....” thật sự muốn sinh.... Lăng Bắc Hàn kích động kêu lên, nhìn trên trán mặt đcầy mồ hôi của Úc Tử Duyệt, run giọng hô, Úc Tử Duyệt thở nặng nề, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. "Em...em không sao....” Úc Tử Duyệt thì thầm nói, ngũ quan bởi vì đau đớn mà cau chặt ở chung một chỗ, "Hít sâu! Dùng sức!” lúc này, bác sĩ nói với Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt gật đầu, kít thở thật sâu, sau đó, một tay nắm thật chặt ga giường, một tay nắm thật chặt tay Lăng Bắc Hàn, dùng hết hơi sức toàn thân rặn.... "A....” dùng sức rặn, thét chói tai, gân xanh trên trán nổi lên, khuôn mặt đỏ hồng, mồ hôi không ngừng rơi xuống, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô như vậy, Lăng Bắc Hàn nghẹn ngào, hốc mắt ướt át.... Nước mắt theo khóe mắt của anh rơi xuống, trong lúc vô tình, một màn này bị Úc Tử Duyệt nhìn thấy, tim hung hăng run rẩy. Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Bắc Hàn rơi nước mắt, không ngờ là ở trong phòng sinh.... "Dùng sức! Tiếp tục dùng sức!” bác sĩ lại giục. Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, khóe miệng mỉm cười, sau đó nhắm hai mắt, nặng nề dùng hết hơi sức toàn thân, đầu ngón tay của cô khảm thật sâu vào trên mu bàn tay của Lăng Bắc Hàn, một cái tay khác của anh cầm khăn tay càng không ngừng lau mồ hôi dùm cô, cũng không nhịn được cúi đầu, hôn cái trán của cô không ngừng. Giờ phút này, mặc dù cực kỳ khổ sở, cảm giác thân thể giống như là bị xé rách thành hai nửa, nhưng trong lòng của cô rất hạnh phúc, người đàn ông cô yêu nhất đang ở bên cạnh cùng cô vượt qua, con trai sắp ra đời.... Nghĩ như vậy, Úc Tử Duyệt cố gắng dùng hết toàn bộ hơi sức mà rặn, "Đầu ra rồi!” cảm giác thân thể lần nữa bị xé rách, nơi đó, thật sự rất đau, cảm giác giống như là hít thở không thông vậy. "Đầu đã ra.... cũng nhanh thôi.... ngoan.... cố gắng thêm chút nữa....” chỉ mặc áo ba lỗ trên người, Lăng Bắc Hàn cúi xuống , nói nhỏ bên tai cô không ngừng, một bên vừa hôn cô vừa dịu dàng dụ dỗ nói. Khóe mắt cô đầy nước mắt bị anh từng cái hôn lên, Úc Tử Duyệt nặng nề thở dốc, sau đó dưới sự chỉ đạo của bác sic, lại dùng sức rặn! Mỗi một lần, cô khổ sở tê tâm liệt phế la lên, cũng khiến tim anh rung động, nhìn thấy cô khổ sở, nhưng anh lại không thể giúp đỡ, loại cảm giác đó, khiến anh áy náy không yên. Chỉ còn cách âm thầm thề trong lòng, không bao giờ để cho cô chịu như vậy một lần nữa! Cái đầu nhỏ chui ra, sau đó cả người cũng ra theo, cô sinh thuận lợi rất nhiều, cuối cùng cũng đã xong, Lăng Bắc Hàn cúi đầu, nặng nề hôn lên miệng Úc Tử Duyệt, thiết tha hôn, toàn thân cô một chút hơi sức cũng không có, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy dòng nước mắt nóng bỏng của anh có thể làm bỏng da cô.... Đàn ông không dễ rơi nước mắt, thế nhưng vào lúc này, anh lại khóc lên, không phải vì vui sướng, chỉ là vì đau lòng, cảm động vì cô! "Oa oa.... oa....” đứa bé khỏe mạnh được bảy cân tám lượng, khóc réo lên không ngừng, Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn con trai được y tá ôm trong tay, rất nhiều nếp nhăn, còn có cuống rốn, trong lòng run rẩy, lúc đó, Úc Tử Duyệt cũng đã cắt cuống rốn, chỉ chốc lát sau, bởi vì thể lực cạn kiệt mà ngủ thiếp đi.... Từ phòng sinh ra ngoài, đã là rạng sáng năm sáu giờ, Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu đều ở ngoài phòng sanh đợi suốt đêm, phòng sanh vừa mở cửa, chỉ thấy y tá ôm một đứa trẻ trong ngực, Tiếu Dĩnh mừng rỡ tiến lên đón. Sau đó, lại thấy Úc Tử Duyệt được đẩy ra ngoài, bên cạnh còn có một người đàn ông dáng vẻ hào sảng, chỉ mặc áo ba lổ, quần cụt, mang dép, chính là Lăng Bắc Hàn.... Tiếu Dĩnh ôm cháu đích tôn, vui sướng mà cười , cũng không nhịn được rơi nước mắt, nhìn con trai như vậy có chút sững sờ, càng cảm thấy buồn cười, "Lo lắng làm gì? Còn không mau ôm con trai con một cái! Lúc trước con sinh ra cũng giống vậy!” Tiếu Dĩnh đem tiểu tử đưa cho anh, cảm khái cười nói. Lăng Bắc Hàn ngẩn người, động tác vụng về khẽ run mà ôm tiểu tử kia vào trong ngực, cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ đụng con trai.... Hơi lớn một chút xíu, da mặt hồng hồng, nhăn nhúm, không đẹp mắt chút nào! Ở trong lòng Lăng Bắc Hàn âm thầm nghĩ, chỉ là, vẫn là nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt con. Cái miệng nhỏ nhắn giật giật, đôi môi nhỏ lơ đãng đụng chạm lên môi của anh, giống như lần đầu tiên hai cha con hôn môi.... Lăng Bắc Hàn mỉm cười hạnh phúc, "Mẹ, con đi xem xem cô ấy....” ôm con trai cho Tiếu nữ sĩ, Lăng Bắc Hàn nói, lúc này, người anh quan tâm nhất còn có cô gái nhỏ vừa sinh cho anh một con trai.... Trong phòng hồi sức, Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt mệt mỏi kiệt sức ngủ say, ánh mắt nhu hòa mà thâm tình.... *** Khi Úc Tử Duyệt tỉnh lại, đã hơn tám giờ sáng, cảm giác dưới chân đau tê liệt, nóng hừng hực. Cô mệt mỏi mở mắt, theo bản năng vuốt ve bụng của mình, cô mờ ám nhìn Lăng Bắc Hàn. "Tiểu tử thúi ở chỗ này đây!” Lăng Bắc Hàn kéo tầm mắt Úc Tử Duyệt qua, chỉa về phía mép giường trẻ nít, nói với cô. Lúc này Úc Tử Duyệt phản ứng được , mình đã sinh con! Cô kinh ngạc mà nhìn đứa bé nằm ở bên cạnh mình, trên người được bao quanh bởi một cái khăn lông màu trắng, khuôn mặt nhăn nhúm, hồng hồng, hai mắt nhắm chặt, lỗ mũi nho nhỏ, cái miệng cũng nho nhỏ.... Là con trai của cô.... Mang thai 37 tuần, từng ngày đều mong mỏi đến lúc con trai ra đời. . . . . Trong lòng rung động mạnh mẽ, chóp mũi ê ẩm, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Đã từng có bác sĩ vô lương tâm nói cô không thể sinh con, cô cứ nghĩ là đời này không thể nào mang thai.... Lúc mang thai tháng thứ ba, thiếu chút nữa đã sảy mất. . . . Ba của con trai cũng đã từng mất tích trong thời gian dài, con đã cùng cô vượt qua nỗi mệt mỏi cả ngày lẫn đêm.... Giờ phút này, rốt cuộc con trai đã ra đời rồi, đi tới bên cạnh cô, thật sự là một tiểu thiên sứ. Lăng Bắc Hàn hiểu tại sao cô muốn khóc, cũng có thể hiểu tâm tình của cô vào giờ khắc này, "Con rất khỏe mạnh....” khàn khàn mở miệng nói. Lúc này Úc Tử Duyệt mới ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô cũng không quên dáng vẻ rơi nước mắt của anh lúc ở phòng sinh.... Nước mắt bị anh lau đi, cô cười cười, "Em rất vui....” Úc Tử Duyệt mệt mỏi nói, nhìn anh, lộ ra nụ cười hạnh phúc. "Oa oa.... oa...." Lúc này, tiểu tử đột nhiên gào khóc, nắm quả đấm nhỏ, hai người thấy tiểu tử khóc, hai khuôn mặt nhìn nhau, không biết làm sao. "Ai nha, có phải đói bụng hay không?” lúc này dì Vương đi tới, ôm lấy tiểu tử, hỏi. Úc Tử Duyệt được Lăng Bắc Hàn ôm ngồi dậy, "Đói bụng, vậy phải bú sữa mẹ rồi sao? !” Úc Tử Duyệt lầm bầm hỏi, có chút mù mờ ngỡ ngàng, cử động cởi nút áo. "Ừ, để cho tiểu tử bú đi, không biết con có sữa hay chưa!” dì Vương nói xong, ôm đứa bé đưa cho cô, "Cẩn thận một chút...." Úc Tử Duyệt cẩn thận từng li từng tí ôm con, có chút luống cuống, động tác hết sức cẩn thận, nghe nói trẻ mới sinh rất mềm mại, bất luận là ôm, hãy để cho đứa trẻ ngủ, phải chú ý, "Ông xã! Anh giúp em cởi nút áo ra ....” Úc Tử Duyệt nói với Lăng Bắc Hàn đang đứng sững sờ bên cạnh. Lăng Bắc Hàn sửng sốt một chút, hồi hồn, cúi người xuống, cởi từng nút áo trên đồng phục bệnh nhân ra cho cô, da thịt lộ ra, sau đó là bầu ngực căng tròn lớn vô cùng. . . . . "Dì Vương, ngực con hơi đau một chút, là nguyên nhân gì?” đầu Úc Tử Duyệt lộ ra sau người Lăng Bắc Hàn, nhìn dì Vương hỏi. "Chắc là sữa ` nước đi....” dì Vương nói. Theo bản năng tiểu tử tìm được đầu v*, cái miệng nhỏ bú chụt chụt! Một màn này, làm hai người lớn bên cạnh giương mắt mà nhìn, cũng không nhịn cảm thán bản năng sinh mệnh.... "Chậc chậc" âm thanh truyền đến, Lăng Bắc Hàn chua chua nhìn tiểu tử ở trước mặt đang hút ở chỗ thuộc sở hữu của anh, chỉ thấy tay nhỏ bé của nó còn có ý đồ níu lấy đầu v* bên kia, Lăng Bắc Hàn không nhịn được ngồi xuống, kéo váy của Úc Tử Duyệt lên, bàn tay nắm lấy tay tiểu tử. "Dì Vương, giống như không có hút ra được.... nhưng ngực rất đau!” Úc Tử Duyệt cảm giác ngực càng ngày càng trướng, đau đến khó chịu, nói với dì Vương. "Cũng đừng trướng nãi a, dì kêu bác sĩ....” dì Vương nói xong, vội vàng ra cửa. "Rất đau sao?” bàn tay của Lăng Bắc Hàn dò vào trong vạt áo cô, nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi. "A....anh buông ra! Đây là bệnh viện!” cái người này da mặt dày thật đấy! Úc Tử Duyệt sợ anh sờ cô bị người khác thấy, đỏ mặt nói, "Căng đến khó chịu!” liếc anh một cái nói, ai ngờ, bàn tay to của anh thế nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa bóp, mà bên phải tiểu tử cũng vẫn tiếp tục chụt chụt.... Mỗi người một cái, thật đúng là công bằng.... Lúc cảm thấy có người đi vào, mặt Lăng Bắc Hàn không biến sắc buông cô ra, bàn tay rút ra từ trong vạt áo, bác sĩ nữ khoa phụ sản kiểm tra cho co, nói là mau ra nãi rồi, trước hết để cho con trai tiếp tục bú.... Quả thật, sau khi Úc Tử Duyệt uống cháo gà xong, bị con trai bú bên kia nãi ` nước đây, chỉ là vú bên trái kia lại nóng lên, vừa nặng vừa cứng, cảm giác nặng trĩu đau đớn, làm cô khó chịu. Nhìn con trai vẫn bú chụt chụt, Úc Tử Duyệt chịu đựng đau đớn, mỉm cười hạnh phúc , "Con trai ăn nhiều một chút nha, muốn lớn phải bạch bạch bàn bàn!” Úc Tử Duyệt vừa nhìn con trai, vừa dịu dàng nói. Ôm đứa bé nho nhỏ, trong lòng Úc Tử Duyệt tràn đầy cảm động cùng hạnh phúc. Úc Tử Duyệt còn phải ở bệnh viện hai ba ngày nữa, Lăng Bắc Hàn về nhà tắm rửa thay quần áo, ăn cơm tối xong lại chạy đến bệnh viện, tiểu tử giống như con heo nhỏ, ăn rồi lại ngủ thiếp đi, Úc Tử Duyệt lại nhăn mặt khó chịu. "Sao vậy?” Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bên giường, ngón trỏ thon dài nâng cằm của cô lên, nhìn cô, hỏi. "Ngực em đau....” Úc Tử Duyệt vừa tức vừa thẹn nói, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. "Anh xem thử!” lời cô vừa nói ra, Lăng Bắc Hàn đã bá đạo giúp cởi từng cái nút áo ra.... "Anh cũng không phải là bác sĩ!” Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, chỉ thấy người nào đó đã nắm lấy chỗ sưng đau của cô xoa bóp....