So với trước kia, cô trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Lăng Bắc Hàn ôm cô ngồi ở trên đùi, thầm suy nghĩ. "không được, em rất nặng!” Úc Tử Duyệt giãy giụa nói, hiện tại mình cũng biến thành cô béo rồi, không được để anh chê cười. "Nặng cái gì mà nặng, so với trước kia chẳng nặng hơn bao nhiêu! Cũng không giống những phụ nữ có thai bình thường khác!” Bộ xương của cô vốn rất nhỏ, lúc này cho dù béo phì, thoạt nhìn dáng vẻ rất đầy đặn chứ thực ra cũng không béo. "Cũng không phải là heo....” Úc Tử Duyệt cúi đầu nói thầm, đôi tay lại vuốt ve bụng của mình. Nhưng mà, khi hai tay của cô mới đụng vào bụng, liền bị anh bá đạo bắt lấy!" Lúc này, em nên ôm lấy cổ của anh!” Anh ghen tức nói, đem lấy một cánh tay của cô khoác lên trên vai của anh. Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt tuấn tú của anh, tim đập thình thịch. "Anh ghen với con trai gì chứ....! Anh nên cảm ơn con....” một cánh tay ôm chặt cổ của anh, một tay vuốt ve bụng mình, cô lại cúi đầu, nhỏ giọng nói. Nếu không phải là nhờ đứa bé này chống đỡ, bốn tháng kia, cô khẳng định mình đã phát điên từ lâu. "Úc Tử Duyệt, thương đứa trẻ cũng có hạn thôi, anh mới là người ở cùng em đến già đấy! Ngàn vạn lần không được biến thành mẹ anh như vậy....” Lăng Bắc Hàn nhẫn nại, một tay thủ sẵn ở sau đầu của cô, anh cúi đầu, dựa trán mình vào đầu của cô, nhỏ giọng nói. Vì lời nói của anh, Úc Tử Duyệt ngớ ngẩn, không hiểu anh có ý gì, "Lăng Bắc Hàn, em rất tỉnh táo nha....” Quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, mặt của hai người dường như dính vào cùng nhau, cô nhìn anh nói chuyện đương nhiên. "Bây giờ em là mẹ rồi, nên trầm ổn, tỉnh táo, không thể hi hi ha ha, điên điên khùng khùng giống như trước đây. không phải sao? Hàng năm anh không ở nhà, em nên tự mình lo liệu, như vậy rất tốt mà!” Hai tay ôm lấy gương mặt tuấn tú của anh, kiên định nói. "Em xác định, em tỉnh táo, trầm ổn? Mà không phải là đang bực mình với anh?” Lăng Bắc Hàn liếc cô, chất vấn. Anh không tin, trong bốn tháng vừa qua, tính tình của cô sẽ thay đổi! "Em… Tại sao phải tức giận với anh? Anh cho rằng em vẫn không thể chịu đựng anh bởi vì nhiệm vụ mà biến mất lâu nay sao? Kể từ lần thứ hai đồng ý gả cho anh thì em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi! Cho nên, không phải em tức giận với anh!” Úc Tử Duyệt tức giận phản bác. cô không biết mình nên làm như thế nào mới đúng? Cãi nhau với anh, đánh anh một trận, anh sẽ chê cô không thông cảm cho công việc của anh, không phải là chị dâu quân nhân đúng cách. hiện tại cô rất tỉnh táo, sẽ không lo lắng nhiều cho anh, tin tưởng anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ không để xảy ra chuyện, thế nhưng anh lại cho là cô đang giận dỗi với anh! Lăng Bắc Hàn nghe lời của cô..., sửng sốt một chút, cô nói giống như rất hiểu rõ đạo lý vậy! "Nhưng thái độ của em đối với anh thay đổi! hiện tại cũng không thèm nhìn anh lâu một cái!” Lăng Bắc Hàn chua chua nói, nhìn vẻ mặt chậm chạp của cô, thật muốn bóp chết cô mà! Nhìn bộ dáng ghen tuông của anh, Úc Tử Duyệt bật cười, "Anh phải tin tưởng, em còn yêu anh!” nói với anh xong còn đặt một nụ hôn trên môi anh, sau đó vội vàng muốn né tránh, thì bị Lăng Bắc Hàn bắt được, tay đặt sẵn sau đầu của cô, hôn mạnh mẽ. "Ưmh...." Khốn kiếp! Còn ở trong xe ! Trong lòng Úc Tử Duyệt tức giận nói. *đã che lại* "Ưmh....” Cảm giác bụng giật giật, Úc Tử Duyệt khôi phục lý trí, đẩy anh lồng ngực anh ra."Ây…” cô nặng nề thở dốc, tay vuốt ve bụng, "Con trai đang kháng nghị rồi!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt nói. "Kháng nghị không có hiệu quả!” Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, bởi vì cô quan tâm con trai nhiều hơn nên anh ghen! Lại muốn hôn cô, nhưng lúc này đã đến trạm xăng dầu.... "Ha ha.... Kháng nghị hữu hiệu! Quả nhiên con trai thắng!” Úc Tử Duyệt cười nói, trượt xuống từ trên đùi của anh, Lăng Bắc Hàn cười cười, quá khứ cô không nỡ để anh rời đi, hiện tại.... "không tiễn anh, một lát nữa em còn đi chụp hình! Anh đi làm việc cho tốt! Phó đoàn trưởng Lăng! Tranh thủ sớm thăng chức lên đoàn trưởng, thành Thượng tá nha!” Úc Tử Duyệt ngồi một bên, cười nói với anh. “Em cho rằng anh thăng chức rất vui vẻ sao?” Lăng Bắc Hàn cũng không xuống xe, hỏi ngược lại cô. "Binh lính không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt! Sao anh lại không vui?" Lăng Bắc Hàn nghe lời cô nói..., nhếch môi, nhàn nhạt cười cười, "Lần này thăng chức lập công hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì vụ án của Tư Đồ Ngạn, nhưng đằng sau vụ án này còn dính dấp đến.... Anh tình nguyện không có vụ án này, không có cơ hội thăng chức lập công! Lão Lục hy sinh ba bốn năm, mười tám đồng đội hy sinh, còn dính líu vào rất nhiều quan chức.... Úc Tử Duyệt, em cho rằng anh muốn có nhiệm vụ này sao? Anh không muốn, anh lại hi vọng không có những hành động đặc biệt như thế, như vậy, xã hội này mới thái bình ....” Lăng Bắc Hàn nhìn về một điểm phía trước, nhỏ giọng nói. Úc Tử Duyệt nghe anh nói mà xúc động, trong đầu cũng hiện lên những hình ảnh anh dũng khi anh cứu trợ động đất, vừa muốn mở miệng, anh lại quay đầu, "sự nghiệp quân nhân, là vì nước vì dân, là người đóng thuế nuôi sống bọn anh, chúng ta phải báo đáp bọn họ! Dĩ nhiên, em cũng là một trong số đó!” Đôi mắt thật sâu nhìn cô, hi vọng cô cũng hiểu, sự nghiệp của anh cũng không mâu thuẫn với cô. Vì dân vì nước đồng thời, cũng là vì cô! Bên trong tình thương vĩ đại là bao gồm tình yêu nhỏ đấy! Úc Tử Duyệt nhìn anh, nặng nề gật đầu, "Ý của anh em hiểu, em ủng hộ anh! thật!” đi theo anh lâu như vậy, điểm này sao cô lại không hiểu, nếu vậy thật sự cô không phải là chị dâu quân nhân gương mẫu. Lăng Bắc Hàn cười, xe cũng tới, anh mở cửa xe, vừa muốn xuống xe, lại dừng lại, giữ chặt đầu của cô, mạnh mẽ hôn một cái, bàn tay lại vuốt ve bụng của cô, kích động nói, "Tiểu tử thối, không cho phép quậy đau mẹ con!” nhỏ giọng nói xong, anh nhanh chóng lên xe, rời đi! Úc Tử Duyệt chồm đến cửa sổ xe, thì chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Bắc Hàn đã lên xe, cô cũng không kịp nói.... Cười chua xót, cho đến khi xe buýt biến mất cô mới bảo Tiểu Lý lái xe, "Bảo bảo, papa đi công tác, đi bảo vệ quốc gia rồi, papa là người quân nhân vĩ đại, có đúng không?” Úc Tử Duyệt hòa nhã cười nói. Tiểu bảo bảo giống như là cảm nhận được lời nói của cô, đá đá bụng. Úc Tử Duyệt nở nụ cười hạnh phúc, cười càng sâu hơn.... *** Bây giờ, mỗi ngày cô đều vui vẻ, thỏa mãn, hạnh phúc. Mặc dù không có Lăng Bắc Hàn làm bạn nhưng trong lòng cô cũng không có cảm giác mất mát. Sau khi Lăng Bắc Hàn trở về đơn vị, mỗi ngày, buổi tối đúng giờ sẽ gọi điện thoại tới, cô cũng lập tức nghe, hai người vẫn ân ái như cũ. Chỉ là, nội dung trò chuyện mỗi ngày dường như cũng không khác biệt lắm, cũng sẽ không kích động, lấy sắc cười giỡn hay nói chuyện đưa tình.... Anh đã trở về đơn vị nửa tháng, dường như rất bận rộn, bây giờ là phó đoàn, phải hướng dẫn nhiều tiểu đoàn. Mấy ngày trước nghe nói anh mới dẫn dắt xe tăng doanh trại trực thuộc doanh trại của anh đi dã huấn trong núi.... Sau khi Lăng Bắc Hàn rửa mặt xong, trở lại ký túc xá, lòng tràn đầy mong đợi cầm điện thoại di động lên, cho là cô sẽ chủ động gọi điện thoại tới đây, nhưng nhìn điện thoại trống không, một cú cũng không có.... Trong lòng một hồi mất mát. cô gái này! Trước kia rất tích cực chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng hiện tại, đều là do anh chủ động gọi cho cô! Có lúc gọi muộn, cô còn tắt máy.... cô lại thỏa mái như vậy.... Anh thường suy nghĩ, bây giờ cô rất thỏa mái, có phải là chuyện tốt hay không? Mệt mỏi ngã xuống giường, gọi sang, chỉ mấy giây cô liền nhận, "Sao lại trễ như thế, đang muốn tắt máy....” Úc Tử Duyệt oán trách nói, nghe giọng điệu giống như rất mệt mỏi. "Hôm nay trại tân binh phạm sai lầm, mới vừa bị anh phạt xong, nên bị trễ!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói. "Ma quỷ! Chớ hù tân binh chạy mất!” Úc Tử Duyệt oán trách nói. "Có thể ở sẽ ở, không thể ở lại thì cút ngay! Anh quản khỉ gió bọn họ!” Nhắc tới chuyện bộ đội, vốn là đang mệt mỏi, tinh thần anh lại trở nên phấn chấn, trầm giọng nói. "Anh nói nhỏ thôi! Con trai đang ngủ thiếp đi!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, đưa tay vuốt ve bụng. "Con trai con trai, há mồm ngậm miệng đều là tên tiểu tử thối kia!” Lăng Bắc Hàn ngoài miệng ê ẩm nói, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, cô mang thai đã được ba mươi tuần rồi, nên sắp ra rồi.... "Con trai lớn nhất!” Úc Tử Duyệt buồn bực nói. "Duyệt Duyệt, trong thời gian nghỉ phép, anh cố gắng sắp xếp xong mọi việc quan trọng, chờ tiểu tử thối được ba mươi tám tuần thì anh xin nghỉ về với em....” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng mà nói ra. Úc Tử Duyệt nghe anh nói, trong lòng run rẩy, "Ừ, tất cả em đều bình thường, anh cứ an tâm làm việc đi.” Còn tám tuần nữa, hai tháng nữa anh ấy mới có thể trở về.... Nhiều ngày như vậy cô đều gắng gượng qua được, thời gian bây nhiêu tính là gì? Cũng đã thành thói quen.... "Cám ơn....” Lăng Bắc Hàn đột ngột nói hai chữ. "Hả?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi, thế nhưng anh lại nói, cô nên đi ngủ, sau đó nói cô cúp điện thoại. Úc Tử Duyệt vừa muốn tắt máy, chỉ thấy anh gửi tới một tin nhắn: Bà xã, cực khổ! thật có lỗi với em.... Nhìn tin nhắn này, cổ họng Úc Tử Duyệt nghẹn ngào, chóp mũi chua chua, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Vừa cười một tiếng, cử động ngón cái, nhắn lại cho anh một tin: em không khổ, rất hạnh phúc! Anh cũng không cần quá liều mạng! Ông xã, ngủ ngon. Lăng Bắc Hàn xem tin nhắn cô gửi tới, cười chua xót, anh còn chưa muốn cô có thái độ này với anh. sự nhiệt tình chủ động của cô, thích làm nũng với anh, lệ thuộc vào anh, một Úc Tử Duyệt như vậy dường như đã không thấy nữa… Có lẽ, cô thật sự đã trở nên thành thục.... làm mẹ đứa trẻ rồi.... Lăng Bắc Hàn buồn bực, vừa muốn đi ngủ thì lúc này điện thoại di động lại vang lên. Là Lục Khải Chính gọi tới, cậu ta vẫn còn ở nước Mĩ nghỉ ngơi, theo dõi. Chỉ là, trong điện thoại, cậu ta nói muốn về nước mấy ngày, "Họ còn chưa buông tha?” Lăng Bắc Hàn cau mày hỏi. "Bà nội nhà tôi nói, không phải con dâu Lăng Bắc Sam, thì bà không nhận!” Trong điện thoại Lục Khải Chính cười khổ nói. "Vậy là ý kiến cậu thế nào?” Lăng Bắc Hàn cau mày hỏi lại.