“Ôi...Đau quá….” “không sao, đừng sợ, một lát sẽ đến bệnh viện ngay thôi.” cô nằm trong lòng anh, không ngừng rên rỉ, Lăng Bắc Hàn ôm cô thật chặt, bàn tay phủ lên gương mặt cô, dịu dàng an ủi. Mặc dù bên ngoài thì an ủi cô như thế, nhưng thật ra thì trong lòng anh cũng đang hoảng loạn, bàn tay vuốt má cô không ngừng run rẩy. “Cục cưng....ông xã....cục cưng sẽ không sao....Đúng không….” Bàn tay nhỏ bé của Úc Tử Duyệt níu chặt lấy áo của Lăng Bắc Hàn, hoảng hốt nói, cô không sợ, cô chỉ lo lắng cho an nguy của cục cưng? “không sao, không sao đâu? Con vẫn bình an? sẽ không bỏ chúng ta đi đâu…..” Úc Tử Duyệt khàn giọng nói, cúi đầu, không ngừng dùng nụ hôn để an ủi Úc Tử Duyệt, một bàn tay run rẩy di chuyển đến bụng cô, nhẹ nhàng cảm nhận. Con ơi, đừng đi.... Cho dù là người tự tin đến đâu, khi đối mặt với một sinh mệnh nhỏ, cũng không còn bình tĩnh, tự tin như vậy? Anh lo đứa bé này sẽ không thể vượt qua? Tiểu Lý tăng tốc lần nữa, đi thẳng về hướng bệnh viện gần đây, chỉ chốc lát sau, đã khẩn cấp dừng xe ở trước cổng bệnh viện, còn chưa bước vào bãi đậu, Lăng Bắc Hàn đã ôm Úc Tử Duyệt vọt xuống, “Bác sĩ?” Vừa mới vào đại sảnh, Lăng Bắc Hàn đã rống lên, nhân viên cấp cứu chạy tới, mang theo băng ca, Lăng Bắc Hàn cẩn thận đặt cô xuống, Úc Tử Duyệt nắm lấy vạt áo của anh, không chịu buông ra, Lăng Bắc Hàn nắm lấy tay cô, “Đừng sợ, anh giúp em, đừng sợ....” âm thanh run rẩy nói, bước nhanh chân đi theo băng ca. Úc Tử Duyệt bị đưa vào phòng cấp cửu, Lăng Bắc Hàn bị cản lại ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau, Lăng Chí Tiêu và Tiếu Dĩnh cũng chạy tới. “Bắc Hàn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiếu Dĩnh lo lắng hỏi, trong lòng hoảng loạn không thôi, chỉ sợ Úc Tử Duyệt gặp chuyện không may. “cô ấy ra máu....” Lăng Bắc Hàn u ám mở miệng, trong lòng không ngừng run rẩy. Tiếu Dĩnh vừa nghe Lăng Bắc Hàn nói như thế, da đầu tê dại một hồi, “Đừng lo lắng, có thể chỉ là động thai.” An ủi Lăng Bắc Hàn như thế, cũng là tự an ủi mình. Lăng Chí Tiêu vẫn có thể giữ được bình tĩnh như cũ, mặt không đổi sắc, đứng nghiêm một bên. “Mau mang giày vào đi.” Tiếu Dĩnh lấy từ trong túi ra một đôi giày da, để Lăng Bắc Hàn thay, vợ chồng bà nhớ rõ lúc nãy Lăng Bắc Hàn chân không chạy đến. Lăng Bắc Hàn cúi đầu, lúc này mới ý thức được mình đang đi chân không. Sau khi mang giày, Lăng Bắc Hàn không hề nói gì, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt cửa phòng cấp cứu. Thời gian cấp cứu cũng không lâu, khoảng hai mươi phút, cửa phòng cấp cứu lại mở ra lần nữa, Úc Tử Duyệt được đẩy ra ngoài. “Người nhà bệnh nhân cứ yên tâm, bệnh nhân chỉ bị động thai, máu đã ngừng chảy, không có gì đáng ngại! Sau này nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để thai phụ quá mệt nhọc!” Bác sĩ nghiêm túc nói. “Cám ơn trời đất!” Tiếu Dĩnh thở phào nhẹ nhõm nói, rồi quay sang cảm ơn bác sĩ. Lúc nghe thấy đứa bé không sao, Lăng Bắc Hàn thiếu chút nữa đã bật khóc lên, kích động nắm lấy bàn tay Úc Tử Duyệt trên băng ca, theo cô trở về phòng bệnh. “Duyệt Duyệt còn trẻ, ham chơi một chút, còn con, ba mươi tuổi đầu rồi, cũng hồ đồ theo nó?” Trong phòng bệnh, Tiếu Dĩnh nhỏ giọng trách mắng Lăng Bắc Hàn. Nhớ tới buổi chiều hai đứa nó đi dạo phố, buổi tối lại đi ăn cơm, ca hát, không mệt mới là lạ! Lăng Bắc Hàn ngồi bên giường bệnh, nắm tay Úc Tử Duyệt, trong lòng vẫn còn lo sợ, “Con biết rồi, ba mẹ về trước đi....Con ở lại đây trông chừng!” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói. Tiếu Dĩnh bị Lăng Chí Tiêu kéo ra khỏi phòng bệnh. Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lăng Bắc Hàn yên tĩnh nhìn người trên giường bệnh, sắc mặt cô hơi tái, ánh mắt nhu hòa, mang theo sự yêu thương. một tay lặng lẽ lần vào trong chăn, xoa bụng cô. Đứa bé của họ vẫn còn ở đó....Hốc mắt đột nhiên căng lên nóng hổi, cảm giác vô cùng may mắn, đứa bé vẫn còn ở đây.... “Cục cưng....cục cưng....” “Duyệt Duyệt?” Úc Tử Duyệt kích động tỉnh lại, lo lắng mở miệng, Lăng Bắc Hàn bắt lấy cánh tay đang truyền dịch của cô, cầm thật chặt, “Đừng sợ! Cục cưng vẫn còn! Nó vẫn còn!” Nhìn một tay khác của cô trượt xuống bụng mình, anh lớn tiếng an ủi. Sờ đến chỗ phần bụng hơi nhô lên, Úc Tử Duyệt mới an tâm, “Vẫn còn…. Cục cưng vẫn còn…..” cô cười, kích động nói, nước mắt long lanh theo khóe mắt chảy xuống, bộ dáng của cô khiến cho người ta càng đau lòng hơn. “Vần còn, sẽ luôn như thế, cho đến khi bình an ra đời. Chỉ là động thai, sau này phải chú ý!” Lăng Bắc Hàn nắm tay cô, một tay khác sờ lên khuôn mặt cô, ngón trỏ cuộn lại, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của cô, dịu dàng nói. Úc Tử Duyệt đặt tay lên bụng, “Mới vừa rồi em sợ muốn chết.... ô....” cô nức nở nói, thật dọa chết cô mà, đứa bé này cô trông đợi rất cực khổ, nếu như lại có sơ xuất gì, cô nhất định sẽ hận chết mình! “Đừng khóc, mau ngủ đi, anh ở lại đây trông chừng em!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, dịu dàng nói. *** “Đừng mà.... ưm....” trên chiếc giường lớn, không khí mập mờ, nửa người trên của Lục Khải Lâm gần như đã bị cởi sạch, một tay của Lăng Bắc Diệp đặt lên một bên mềm mại, một tay dò xuống hạ thân của cô, nhẹ nhàng trượt vào trong, môi mỏng kiên nhẫn hôn lên bụng cô. không dám làm quá nhanh, chỉ sợ cô không chịu được....… “A…. Đừng! Cút! Tránh ra!” Cảm giác được vật lạ chen vào nơi đó, Lục Khải Lâm như nổi điên, la hoảng lên, tay giãy ra, cả người giống như hóa điên, đấm đá Lăng Bắc Diệp không ngừng. “Khải Lâm?” Lăng Bắc Diệp thất bại ngồi dậy, nhìn Lục Khải Lâm như đang bị điên, hét lớn. “Đừng đụng vào tôi! đi đi! Anh tránh ra!” Đôi tay bắt được tay Lăng Bắc Diệp, không ngừng cào loạn lên tay Lăng Bắc Diệp, từng mảng da bị cô cào rách, máu đỏ chảy ra, Lục Khải Lâm nhìn bộ dáng như bị điên của cô, vừa giận vừa thương! “Lục Khải Lâm! Anh là A Diệp của em đây! không phải kẻ lang thang cưỡng hiếp em! Em có nghe rõ không?” Hai tay anh đè bả vai cô lại, nhìn vào gương mặt hoảng sợ đầy nước mắt của cô, hét lớn. “Ô....đi đi!”Lục Khải Lâm ra sức đẩy tay anh ra, cơ thể trượt xuống giường, hai chân trần trụi, lảo đảo chạy đến góc tường, phần lưng chạy dọc xuống vách tường, cả người co rúc lại trong góc, hai tay ôm gối, gương mặt hoảng sợ nhìn anh.... Nhìn Lục Khải Lâm đáng thương như vậy, gương mặt hoảng sợ, ôm đầu gối co ro ngồi đó, lòng Lăng Bắc Diệp đau như dao cắt, lại tức giận bới bới tóc. Đau lòn nhìn cô…. Rốt cuộc, phải đến lúc nào cô mới có thể khỏi hẳn? Lục Khải Lâm chìm trong tâm trạng khủng hoảng, ngồi dưới đất, ôm hai đầu gối, toàn thân đang run rẩy. Giờ phút này, cô giống như đang trở lại sáu năm trước, trở lại ký túc xá, cô cứ như thế, co rúc trong góc tường phòng tắm, bất lực ôm hai đầu gối….. Lăng Bắc Diệp xử lý xong vết thương trên mu bàn tay, trở lại phòng ngủ, thấy cô vẫn còn ro rúc ở đó, anh nhẹ nhàng bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Đừng sợ, anh là A Diệp....bé ngốc Khải Lâm....” Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh không nên gấp như vậy, giờ phút này, anh hận mình đến chết! Bác sĩ tâm lý nói, vết thương trong lòng cô vô cùng nghiêm trọng, muốn trị liệu cần phải có một quá trình, không thể nôn nóng được. Cảm nhận được cái đụng chạm của anh, thoạt đầu Lục Khải Lâm ngẩn ra, sau đó vội giơ tay lên, hai tròng mắt trống rỗng dần có thần thái, “A Diệp....” cô nhìn anh, ngập ngừng mở miệng. Những sợi tóc tán loạn được Lăng Bắc Diệp vén lên, bàn tay to của anh phủ lên mặt cô, “Ngủ đi, anh không chạm vào em, đảm bảo!” Anh nhìn về phía cô, ôn nhu cười nói. Sau đó đứng dậy, ôm cô lên, Lục Khải Lâm không giãy dụa kịch liệt nữa, để anh ôm lên giường. “A Diệp....em….. vừa rồi có phải....làm anh bị thương?” Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Lục Khải Lâm nhìn từng vết thương được dán băng trên mu bàn tay anh, kích động hỏi. “không sao, bị cào rách da thôi!” Lăng Bắc Diệp dịu dàng nói, rướn người lên, tắt đèn. Lục Khải Lâm sợ hãi nhào vào ngực anh, lòng đầy áy náy, “Xin lỗi! Em…. Em không có cách nào khống chế mình được....” cô thật mình hận mình không thể tìm được lối ra, luôn làm tổn thương anh? Trong lòng càng thêm áy náy, Lục Khải Lâm cô sao lại có thể để một người đàn ông vì mình mà chịu uất ức lớn như vậy! “nói bậy cái gì đấy?” Bàn tay đặt ở gáy cô, Lăng Bắc Diệp nhỏ giọng nói. Trong lòng khó tránh khỏi sự đau lòng, người yêu đang ở trong lòng, lại không thể đụng.... nhưng mà so với nỗi sợ của cô, anh cảm thấy chút nhẫn nại này, cũng không tính là gì! Ba năm anh còn có thể nhịn được kia mà.... Đối với anh mà nói, nỗi đau khi nghĩ Lục Khải Lâm không thương mình, lớn hơn rất nhiều so với việc không thể đụng vào cô! hiện giờ, biết cô có yêu mình, anh đã thấy mãn nguyện! "Nhưng anh....anh không thấy khó chịu sao?”Trong bóng tối, Lục Khải Lâm thẹn thùng nhỏ giọng. “Tắm nước lạnh vậy…” sẽ hạ lửa. “nhưng mà, em thấy trên sách có nói, làm vậy sẽ không tốt cho đàn ông… sẽ… sẽ….” “sẽ thế nào?” “sẽ… ED…” “ED là gì?” “Chính là… Bệnh… liệt …. dương….” “…” Lời của cô khiến anh nín thinh, đành phải cười khổ, “không sao cả, cùng lắm thì làm hòa thượng cả đời!” Lăng Bắc Diệp khổ sở nói. “Đừng mà!” Lục Khải Lâm vội phản bác, cánh tay nhỏ bé trượt xuống. “Em… ơ…”Anh chẳng thể nghĩ tới, cô lại chủ động cầm vật đó của anh, hơn nữa, đáng chết, không ngờ cô lại vụng về chuyện động! “Khải Lâm! nói, học được ở đâu?” Vấn đề này đối với Lăng Bắc Diệp mà nói hết sức quan trọng! Người luôn lạnh nhạt như cô, có thể biết được mấy chuyện thế này hay sao? “Đọc được từ… trên tạp chí… để em giúp anh…” Lục Khải Lâm ngập ngừng, xấu hổ mở miệng. thật ra thì, cô cũng cố gắng phối hợp với việc trị liệu, cũng nhìn rất nhiều thứ về mặt này trên sách, để xóa bỏ nỗi sợ hãi trong lòng… “…Ưm…” Chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc của người đàn ông vang lên trong bóng tối… *** “Cố Diệc Thần! Cậu buông tay ra cho tôi! Chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm!” Lăng Bắc Sam bị Cố Diệc Thần kéo ra khỏi quán rượu, động tác của anh có chút thô lỗ, còn rất dùng sức, khiến cho cánh tay của Lăng Bắc Sam đỏ lên! Cố Diệc Thần không thèm nghe cô nói, thô lỗ kéo cô đi, hướng về phía chiếc xe Jeep của mình, mở cửa xe, ôm cô đẩy vào. “Cố Diệc Thần! Cậu điên rồi hả?” Lăng Bắc Sam tức giận quát, lúc này. Cố Diệc Thần cũng lên xe, không nói một lời, khởi động xe. Tối nay cô và mấy chị em hẹn nhau đến quán rượu nghe nhạc Rock’n roll, ai ngờ anh đột nhiên xuất hiện nổi điên lên kéo cô ra ngoài! “đang nói với cậu đấy! không nghe thấy à?” Quay đầu, nhìn gò má anh tuấn của anh, Lăng Bắc Sam tức giận quát. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã bị vẻ lạnh lùng quyết đoán trên sườn mặt anh dọa cho sợ hãi. “Lăng Bắc Sam! Chị câm miệng lại cho tôi!” Ngay khi cô còn đang sững sờ. Cố Diệc Thần quay đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt phách lối của cô, lạnh lùng nói. Còn dám chạy đi uống rượu? Cùng tên đàn ông khác nhiệt tình nhảy nhót? Người bị điên là cô! Lăng Bắc Sam bị lời nói của Cố Diệc Thần làm cho sửng sốt, từ lúc nào mà Cố Diệc Thần dám lớn tiếng quát mắng cô như thế? “Cậu kéo tôi ra ngoài đây làm gì?” cô hạ giọng hỏi, lấy gương trang điểm ra khỏi túi, sửa lại mái tóc bị rối một chút. Cố Diệc Thần khởi động xe Jeep chạy thẳng một đường, đi thẳng đến một vùng núi ở Thủ Đô, không nói một lời, cũng không trả lời vấn đề của Lăng Bắc Sam. Cố Diệc Thần chỉnh trang xong, mới phát hiện bọn họ đang ở trên con đường lộ dưới núi. “Cố Diệc Thần! Hơn nửa đêm cậu lên cơn điên cái gì thế? Tới nơi này làm gì?” Lăng Bắc Sam tức giận mắng. “nói với cậu đấy!” Thấy anh không nói lời nào, cô lại quát. “Cậu điên rồi à.. Ưm…” Anh đột nhiên dừng xe, giữ chặt đầu cô hôn tới tấp! Cố Diệc Thần nổi điên hôn cô, không mang theo chút dịu dàng, càng giống như là trừng phạt! “Ưm…” Rốt cuộc Cố Diệc Thần cũng buông cô ra, nhìn Lăng Bắc Sam đang sửng sốt, con ngươi sắc bén như nhìn con mồi, nhìn cô chằm chằm, “Gả cho tôi!” Bá đạo mở miệng, âm thanh ngắn gọn dứt khoát. Đầu óc Lăng Bắc Sam ong ong, lúc này, đại não giống như bị nổ tung, không thể tin được mà nhìn Cố Diệc Thần. “Cậu.. cậu bị phát điên cái gì thế? Tôi là vợ chưa cưới của Lục Khải Chính!” Cố Diệc Thần lại dùng âm lượng cao hơn cô rống lại, “Hai người từ hôn rồi! Lăng Bắc Sam, tôi thích chị!” Đôi tay của Cố Diệc Thần giữ chặt vai cô, nhìn cô chằm chằm, trong lòng ê ẩm khó chịu. Những lời này, vốn nên nói từ ba năm trước, từ bộ đội trở về, cô lại đính hôn với Lục Khải Chính! Lăng Bắc Sam, gương mặt thoáng vẻ cười nhạo nhìn anh, “Tôi biết là cậu thích tôi, tôi đã sớm đã biết rồi, nhưng tôi không thích cậu! Tôi chỉ coi cậu như một đứa em vậng lệnh nghe lời tôi!” Lăng Bắc Sam giễu cợt nói với anh. Nhìn gương mặt bi thương của Cố Diệc Thần, cô đột nhiên cảm thấy mình rất quá đáng… nhưng vẫn mở cửa xe, nhảy xuống xe… Trong khoang xe vô cùng yên lặng, Cố Diệc Thần cứ mãi thất thần, rất lâu sau đó, mới hoàn hồn, sau đó nhìn vào kính chiếu hậu bên trong xe, cười cười, nụ cười này, đau khổ mà chua xót… thì ra cô đã sớm biết anh thích cô… Mới vừa rồi, anh như bị cô tát một cái! Quay đầu lại lái xe đuổi theo bóng dánh của cô, đến chỗ lưng chừng núi, nhìn thấy cô, anh nhảy xuống xe, kéo cô lên xe. “Tự mình tôi có thể về!” Lăng Bắc Sam quật cường nói. “Nếu không sợ tôi ở nơi hoang dã này cưỡng hiếp chị, thì cứ phản kháng thử xem!” Cố Diệc Thần lạnh lùng nói, sau đó khiêng cô lên, ném vào ghế sau. một lúc sau, Cố Diệc Thần lại đột ngột mở miệng, “Chị Sam, vừa rồi chỉ đùa với chị thôi…”