“Rốt cuộc cô ấy có từng xem trọng em không? Anh cả, nhất định là cô ấy không yêu em, cho nên mới như vậy?” Lon bia trong tay Lăng Bắc Diệp bị Lăng Bắc Hàn cướp đi. Lăng Bắc Diệp ngồi ở trên ghế dài, đau khổ nói. Nếu như không phải đau khổ cực độ anh cũng sẽ không nói với Lăng Bắc Hàn những lời đối với đàn ông mà nói là cực kỳ tổn hại tự tôn của họ. “Lăng Bắc Diệp? Tôi thấy chú cũng có trách nhiệm! Tại sao nhiều năm như vậy lại không phát hiện? Lần trước tôi đã nhắc nhở chú!” Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn anh, nghiêm nghị nói. Mấy năm nay anh biết tình cảm giữa Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm rất lạnh nhạt. “Em chưa từng hỏi sao? Đã hỏi, căn bản người ta không nói! Dáng vẻ rất xứng với băng lạnh, anh cách xa cô ấy mấy mét cũng có thể khiến anh bị đông lạnh! Con mẹ nó em là cái gì?” Lăng Bắc Diệp nói xong, đứng dậy, căm hận giẫm lên cành cây khô. “Bình tĩnh một chút! Ít nhất bây giờ cô ấy đã nói ra, chứng minh cũng không bỏ được chú, có tình cảm với chú, không muốn ly hôn với chú! Thời điểm này chú vẫn nên an ủi cô ấy hơn. Cô ấy giữ kín chuyện tình lâu như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi, trong lòng cũng rất khổ sở.” Lăng Bắc Hàn trách cứ Lăng Bắc Diệp. Trong lòng Lăng Bắc Diệp cũng đau đớn run rẩy, co rút. Yêu thương cô sao? Đau lòng? Nghĩ đến khi cô nói ra chuyện gặp phải, dáng vẻ khổ sở đó... “Chú cũng có lỗi, phải tự kiểm điểm bản thân. Lúc này người cô ấy cần không phải là chú sao? Ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện ly hôn! Bây giờ Lục gia đã như vậy, chú lại muốn ly hôn, Khải Lâm có chịu nổi không?” Lăng Bắc Hàn lôi kéo Lăng Bắc Diệp ra khỏi công viên, vừa đi vừa nói. “Cô ấy không chịu nổi, còn em thì sao? Em chịu đựng hơn ba năm… Ọe…” Lăng Bắc Diệp say khướt bực bội nói, khổ sở ợ hơi rượu, trong lòng vừa yêu vừa hận! “Đừng có nói nhảm như vậy! Có bệnh chữa bệnh, đưa cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý! Yêu cô ấy thì đừng có dễ dàng buông tha!” Lăng Bắc Hàn lôi kéo Lăng Bắc Diệp lên xe của mình, chiếc xe Jeep của anh còn dừng sát ngoài cửa bãi đậu xe của công viên. Lăng Bắc Diệp không nói gì nữa, ngã vào chỗ ngồi trên xe Lăng Bắc Hàn, buồn ngủ. Lăng Bắc Hàn như lần trước đưa Lăng Bắc Diệp say rượu về nhà. Lục Khải Lâm vẫn chưa đi ngủ, sắc mặt thoạt nhìn rất không tốt, hốc mắt cũng sưng đỏ. Lăng Bắc Hàn không giải thích gì, chỉ bảo cô chăm sóc thật tốt liền rời đi. “Tôi không say...” Lăng Bắc Diệp từ chối Lục Khải Lâm đụng chạm, ngà ngà say nói. Chẳng qua quả thực anh cũng coi như tỉnh táo, chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi. Lục Khải Lâm lặng lẽ không nói lời nào, đi bưng cho anh một ly trà giải rượu. Lăng Bắc Diệp ngồi ở trên ghế sa lon, bưng chén lên, ngửa đầu uống. Cuối cùng vẫn nói. “Em nghĩ, vẫn nên ly hôn…” Lục Khải Lâm đặt khay trà ngồi xuống đối diện, nhìn gương mặt tuấn tú của anh đỏ lên, bình tĩnh nói. Anh thực đã bị cô làm tổn thương, cho nên mới không cảm thấy yêu thương cô... Đã như vậy, vẫn là ly hôn sẽ tốt hơn, cô không thể để lỡ cả đời anh… Nghĩ như vậy, Lục Khải Lâm cảm giác trái tim mình rất đau, rất đau. Giống như là bị người dùng tay níu chặt lấy, đau đến nỗi khó thở. Lăng Bắc Diệp nghe được lời cô, nhìn cô thật sự rất bình tĩnh, khóe miệng giương lên nụ cười châm chọc, “Lục Khải Lâm, cô vẫn là người có thể dễ dàng tổn thương tôi! Ly hôn? Bao nhiêu lần rồi? Dễ dàng nói ra hai chữ này như vậy!” Anh căm hận cô bình tĩnh, dáng vẻ lạnh lùng. Coi như lời anh cả nói đúng, cô cũng thương anh, đè nén tâm tình của mình. Nhưng cô không nên cho anh ánh mắt lạnh như băng vậy? Thực sự yêu sao? Anh không tin. Mỗi lần đều dễ dàng nói ra như thế, hành động làm tổn thương anh, yêu anh ở điểm nào? Lục Khải Lâm nhìn dáng vẻ có phần giễu cợt của Lăng Bắc Diệp, ngực run rẩy, “Em rất xin lỗi anh... em ích kỷ, em chỉ quan tâm đến cảm nhận của chính em!” Cô nói xong, che miệng, chạy vào trong phòng, nặng nề đóng cửa lại. Thật sự không chịu nổi mùi vị đau lòng, khổ sở khóc lên. Tất cả đều là do cô tự tìm, lo sợ không đâu, kìm nén sống trong thế giới của mình. Lăng Bắc Diệp nhìn cánh cửa khép chặt, mơ hồ nghe tiếng cô nức nở, không tránh được vẫn thương cô, trong đầu xuất hiện dáng vẻ đã từng sáng sủa nhiệt tình của cô. Thời gian đó khi cô nhìn anh hai mắt đều là yêu thương say đắm. Không nhịn được đứng lên, đi về phía cửa phòng, đẩy cửa. Cánh cửa lại bị người cô chặn lại, “Mở cửa!” Anh nhỏ giọng quát. Nghe được giọng của anh, cô sững sờ, chết lặng đứng lên, lau lau nước mắt. Chợt cửa bị anh đẩy ra, cô đứng sang một bên. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, Lăng Bắc Diệp nhịn không được đau lòng. Những năm này, thậm chí cô chưa từng khóc trước mặt anh. Trừ đêm giao thừa đó, suýt chút nữa cô bị người ta cường bạo, lúc anh chạy tới, lần đó cô ra sức ôm anh khóc. Nghĩ như vậy, anh hơi hận mình. Vậy mà lần đó anh không phát hiện sự khác lạ của cô, cũng đã phát hiện, đã hỏi cô, cô chỉ nói là bị giật mình quá mức lại không nói với anh trước đó đã gặp phải chuyện gì. “Khải Lâm, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có yêu tôi hay không?” vẫn không nỡ buông tha cô, nhất là hiện tại biết cô đã từng gặp phải chuyện gì. Anh sẽ cho bọn họ một cơ hội! Lục Khải Lâm ngơ ngác nhìn anh, hai mắt bị những tia máu đỏ che kín khiến cô đau lòng. Cô nặng nề gật đầu, lại lắc đầu. “Cô có ý gì?” đôi tay đè bả vai của cô lại, trừng mắt nhìn cô, lòng anh thấp thỏm, tức giận hỏi, trái tim đau đớn mà run rẩy. “Em xứng nói yêu anh sao? Em không xứng với...” cố gắng không rơi nước mắt, bình tĩnh, lại ngẹn ngào nói, “Sau khi bị làm nhục, em cảm thấy mình không xứng với anh. Em không liên lạc với anh, tìm một bạn trai vừa muốn quên anh vừa muốn cắt đứt ý nghĩ của anh với em. Chia tay anh, cũng hoàn toàn không phải do người nhà phản đối, bởi vì em… không cách nào tiếp nhận anh, thể xác và tinh thần đều không cách nào tiếp nhận...” “Không phải anh không biết trong sạch đối với em mà nói quan trọng bao nhiêu. Tất cả mọi người không biết em từng bị làm nhục. Mỗi ngày em đều ép buộc bản thân, thuyết phục rằng mình không bị làm nhục nhưng lại luôn nghĩ đến!” Nhìn Lăng Bắc Diệp, cô nói giọng khàn khàn. Lăng Bắc Diệp cũng nhìn cô, lòng tràn đầy khổ sở. Anh đã từng oán hận cô không giữ đúng lời hứa của bọn họ, qua lại với người đàn ông khác. Sau này, cô lại muốn gả cho anh cả… anh càng hận cô hơn! Chủ động nói với bà nội và người nhà cô, muốn kết hôn với cô! Nhưng mà, anh cũng kiêu ngạo không nói cho cô biết, cưới cô, là bởi vì yêu cô! Cũng là nguyện vọng nhiều năm của anh! “Cho nên, cô lạnh nhạt với tôi, làm tổn thương tôi chính là muốn ép tôi buông tha?” Lăng Bắc Diệp khổ sở nói. Lục Khải Lâm gật đầu một cái, “Biết anh muốn kết hôn với em, trong lòng em rất cảm động, vui vẻ. Nhưng mà... lại sợ liên lụy anh......” cô nói xong thật bình tĩnh, cũng không còn khóc nữa, trong lòng vẫn cực kỳ khổ sở. Anh còn cố ý cưới cô, mặc kệ cô có bằng lòng hay không! Sau khi kết hôn, anh cưng chiều cô, thương xót cô, cô lại lạnh nhạt với anh. Lăng Bắc Diệp vẫn còn nhớ đêm tân hôn lúc anh hôn cô, cô lại chán ghét nôn mửa... Thời gian đó, anh hỏi cô, có phải vẫn còn lưu luyến mối tình đầu, cô trầm mặc, anh cho rằng là cô thừa nhận… “Liên lụy?” buông vai cô ra, Lăng Bắc Diệp nhếch miệng, giễu cợt hỏi ngược lại. Cả trái tim bị dồn nén không chịu nổi. “Cho nên, em không xứng nói yêu anh... Em biết rõ hơn ba năm qua em chưa một lần làm tròn bổn phận của người vợ, em không muốn để lỡ cả đời anh nữa... Cả đời em không thể thoát khỏi bóng ma kia...” Lục Khải Lâm nghẹn ngào nói, cả người lạnh lẽo. Cô cũng muốn giống một người bình thường, cũng muốn làm tròn bổn phận của một người vợ, sinh con dưỡng cái cho anh. Nhưng cô... Khi nhà họ Lục phá sản, cô muốn cắt đứt hoàn toàn với anh nhưng anh nhất định không chịu. Lúc đó cô mới biết, thật ra thì anh vẫn yêu cô, vẫn yêu. Cưới cô, không chỉ là kết thân... Yêu nhiều hơn nữa, mòn mỏi cũng không chịu đựng được lạnh lùng như vậy. Ba năm anh cấm dục vì cô đã trả giá quá nhiều rồi! Hiện tại, người nhà họ Lăng muốn cho cháu trai… Đối với anh, cô chỉ có thể nói xin lỗi. Cô nợ anh, quá nhiều rồi! Đời này cô cũng không thể quên anh, anh đã từng dịu dàng và chăm sóc cho cô… Lăng Bắc Diệp cùng cô nhìn nhau hồi lâu, sau đó, đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt lấy thân thể đang run rẩy của cô. Ba năm qua, cô đã tiếp nhận ngực của anh rồi, chỉ là việc kia không được… “Anh chỉ muốn em yêu anh, có thể cảm nhận được tình yêu của em? Không cần lạnh lùng với anh là đủ rồ1i” Cho dù bị cô tổn thương sâu như vậy anh vẫn không thể buông tay! Đời này Lăng Bắc Diệp anh thua trong tay Lục Khải Lâm, cho dù phải trải qua bất cứ điều gì trong cuộc sống. Anh nói như vậy làm cô cảm động không ngừng rơi lệ, cũng trở tay ôm anh thật chặt, “A Diệp...” giọng khàn khàn, run rẩy gọi anh. Lục Khải Lâm cô đã tu luyện được phúc khí gì mà lấy được một người đàn ông yêu cô như vậy... Lăng Bắc Diệp cười chua xót, ôm chặt người cô, trái tim một lần nữa dịu lại, hạnh phúc vì gặp được cô. “Kẻ đó là ai?” Anh kiềm chế mở miệng, trầm giọng hỏi. Rõ ràng cảm giác cơ thể Lục Khải Lâm cứng đờ, sau đó toàn thân cô đều run rẩy, “Gần trường học, một kẻ lang thang trong hẻm nhỏ... Sau đó, không biết đi đâu rồi... Em không dám nói với ai, cảm thấy sẽ làm mất mặt nhà họ Lục…” run rẩy nói ra, không có cách nào quên được đêm sợ hãi kia, khổ sở kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. “Thật khờ!” Anh vừa giận vừa thương nói, ôm sát cô, bàn tay giữ chặt gáy của cô, càng không ngừng trấn an. Vậy mà một người vẫn giấu chuyện này ở trong lòng, đã nhiều năm như vậy cũng không một ai phát hiện, có thể thấy được cô đã kìm nén biết bao. Ngay cả tính cách cô cũng thay đổi, từ một cô gái hoạt bát sáng sủa giống Úc Tử Duyệt lại trở nên trầm tĩnh ít lời như bây giờ. Thậm chí Lăng Bắc Diệp từng có ấn tượng rất tốt với Úc Tử Duyệt… Tựa vào trong ngực Lăng Bắc Diệp, được anh ôm trong ngực hưởng thụ ấm áp, lòng Lục Khải Lâm từ trước tới nay chưa từng bình yên như thế...... Lúc Lăng Bắc Hàn về đến nhà Úc Tử Duyệt đã ngủ. Anh ngồi ở mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn dáng vẻ cô ngủ thiếp đi, không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô một cái, rồi sau đó nhanh chóng đi tắm, lên giường. Cô vẫn giống như trước đây, cho dù ngủ thiếp đi vẫn giống như bạch tuộc quấn lên người anh, bá đạo ôm anh, thoải mái ngủ. Nhưng cô thoải mái, đối với Lăng Bắc Hàn mà nói lại là một loại hành hạ ngọt ngào......