Hai chân Lăng Bắc Hàn kẹp lấy hai chân cô, hai tay bị anh giữ chặt, kéo ra sau lưng, Úc Tử Duyệt nằm ngửa người ra sau, không ngừng lắc đầu, mái tóc xoăn màu hạt dẻ không ngừng bay múa.... “Ly hôn thì sao? Úc Tử Duyệt, đời này anh nhất định sẽ chiếm lấy em!” Lăng Bắc Hàn cúi người, trầm giọng nói bên tai cô. Cô gái xấu xa này, lúc nào cũng khiêu khích đến giới hạn cuối cùng của anh. Tên đàn ông bá đạo xấu xa này! Thật đúng là không phải bá đạo bình thường. Nghe những lời bá đạo này của anh cô lại cảm thấy rất vui mừng, dù vậy ngoài mặt vẫn còn giãy giụa, cô không thể dễ dàng đắm chìm vào anh được. “Khốn kiếp! Anh không được ép buộc em! A.....” Úc Tử Duyệt hét lên, chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, chiếc váy vốn bị anh xé rách giờ đã bị anh xé nát hoàn toàn, lộ ra chiếc áo lót màu đen. Bộ nội y màu đen bao vây thân thể trắng nõn của cô, màu đen hòa lẫn màu trắng của da thịt đập vào thị giác, đặc biệt là nơi đẫy đà kiêu ngạo ưỡn lên của cô.... Hai mắt Lăng Bắc Hàn như muốn phóng lửa, hận không thể lập tức chiếm đoạt cô. “Anh không ép em, anh sẽ khiến em chủ động.” Lăng Bắc Hàn đang kiềm chế muốn chết, nhưng vẫn tà mị nói nhỏ bên tai cô. Hơi thở nam tính mê hoặc lòng người phả vào tai cô, cả người Úc Tử Duyệt run lên, quên mất giãy giụa, chỉ cảm thấy người bị anh ôm lấy, đi đến gần giường, anh quay người cô lại, đè cô xuống bên dưới. Lăng Bắc Hàn kéo thắt lưng, trói cổ tay cô lại, sau đó lại buộc đầu còn lại lên đầu giường.... “Anh... anh định làm gì? Buông em ra! Lăng Bắc Hàn! Em muốn kiện anh tội cưỡng đoạt!” Thấy tay mình bị trói, Úc Tử Duyệt nhìn anh hét lên. Chỉ thấy anh thong thả cởi áo sơ mi đen trên người xuống, lộ ra nửa thân trên màu đồng, bắp thịt cuồn cuộn. Vết sẹo trên ngực anh làm tim cô đau nhói, cô vẫn chưa quên lần trước trong khi làm nhiệm vụ, anh đã bị thương. “Tùy em thôi......” Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bên giường, đôi tay tà ác đặt lên người cô, chậm rãi di chuyển trên bụng cô.... Thân thể nhạy cảm của Úc Tử Duyệt bị anh sờ đến run rẩy, “Bây giờ anh không hề có chút ảnh hưởng nào với em cả!” Úc Tử Duyệt thở hổn hển nhưng vẫn mạnh miệng nói. “Vậy thì thử một chút?” Lăng Bắc Hàn cười xấu xa tự tin nói, ngay sau đó phóng người lên giường...... Chưa tới một lát, cô gái quật cường liền trở nên hỗn loạn, dưới kỹ xảo trêu đùa thành thạo của tên đàn ông này cầu xin anh tiến vào.... Sau một hồi hoan ái cuồng nhiệt, hai người cùng nhau lên đỉnh, Úc Tử Duyệt mệt mỏi ngủ thiếp đi... [Truyện được chuyển ngữ và post chính thức tại: diendanlequydon.com] Lau sạch sẽ người cả hai, Lăng Bắc Hàn ôm cô ngủ, lại hôn cô một cái, khóe miệng mang theo nụ cười chua xót. Có lúc, anh thật sự cảm thấy cô thật đáng ghét, lúc nào cũng khiến anh lo lắng không thôi. Trước kia, trên đời này quả thật không có chuyện gì có thể khiến anh lo lắng sợ hãi, bất kể là mưa gió trên chiến trường, bất kể là điều kiện khó khăn lúc huấn luyện ngoài trời, hay là lúc cứu viện cho khu vực gặp nạn... Nhưng chỉ có Úc Tử Duyệt này, người khiến anh luôn nhớ luôn thương, lại khiến anh lo lắng sợ hãi. Điều này cũng phản ảnh trọng lượng của cô trong mắt anh. Duyên phận bắt đầu từ khi vô tình gặp nhau, cho tới bây giờ, và kéo dài suốt quãng đường sau này. “Ưmh......” Trong lúc mê man, Úc Tử Duyệt lười biếng ngáp một cái, lưng mỏi muốn chết, cảm giác mình đang ôm lấy một thân thể quen thuộc, đôi chân thon dài theo bản năng quấn lên thân thể Lăng Bắc Hàn, đã vậy còn cọ xát. Lăng Bắc Hàn nhìn người trong ngực vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước đây, cưng chiều mỉm cười, một bàn tay đặt sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, “Ừhm... đừng làm loạn...” Úc Tử Duyệt lầu bầu kháng nghị. Đã 8 giờ hơn, nhất định là đã muộn giờ làm! Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ báo thức, lại nhìn người đang nằm ngủ trong lồng ngực mình, mỉm cười. Lúc này, không biết từ đâu truyền đến tiếng điện thoại di động của cô, Lăng Bắc Hàn cau mày, nhìn quần áo vương vãi trên sàn nhà, cuối cùng cũng phát hiện ra cái túi của cô. Không cần xuống giường, cánh tay dài duỗi ra là đã có thể lấy được cái túi của cô, “Ưmh.......Phiền chết được...” Nghe thấy chuông điện thoại di động, Úc Tử Duyệt tức giận cau mày. Lăng Bắc Hàn trong nháy mắt chuyển nhạc chuông về trạng thái im lặng, bốn chữ “Tổng biên tập Lôi” khiến anh nhíu mày, lại nhìn dáng vẻ đang say ngủ của cô, anh liền bắt máy. “Tiểu Úc, em đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì à? Sao bây giờ còn chưa đến tòa soạn?” Cuộc gọi vừa được nhận, Lăng Bắc Hàn liền nghe thấy Lôi Vũ nói một tràng, lo lắng hỏi han. “Cô ấy còn đang ngủ, sáng hôm nay xin phép nghỉ một buổi.” Lăng Bắc Hàn mở miệng nói thẳng, cảm nhận rõ đối phương đang ngưng thở, anh không nói gì nữa, mặt không thay đổi cúp điện thoại. Điện thoại vừa mới ngắt, Úc Tử Duyệt cuối cùng cũng dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy eo rất đau, “Ưhm...” Cái miệng nhỏ buồn bực bất mãn, cố gắng mở đôi mắt vẫn còn đang nhập nhèm buồn ngủ, đập vào mi mắt là lồng ngực rộng lớn và cánh tay rắn chắc của đàn ông. “A......” Cô kinh sợ kêu một tiếng, đầu ngẩng lên, lúc thấy gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng cảm thấy buồn bực tức giận. Lăng Bắc Hàn mặt không thay đổi ngạo nghễ nhìn vẻ mặt phong phú của cô, dường như cô đã quên tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt tức giận của cô, cũng hiểu là cô đã nhớ ra. “Lăng! Bắc! Hàn!” Úc Tử Duyệt thét lên, ngồi dậy kéo chăn che ngực, trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, nghiến răng nghiến lợi. Tối hôm qua, cô cùng anh...... Lăng Bắc Hàn mặt không thay đổi nhìn cô, dáng vẻ chẳng sao cả khiến Úc Tử Duyệt hận không thể xé nát gương mặt đó của anh, “Anh... Đồ không biết xấu hổ! Tại sao, tại sao anh....” Sao cô lại có thể lên giường với anh chứ? Cô vẫn chưa muốn ở chung một chỗ với anh đâu. “Anh không có ép buộc em....” Người nào đó nhìn cô, thản nhiên mở miệng. Một câu nói khiến gương mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt bỗng chốc đỏ lên, hình ảnh kích tình tối hôm qua bất chợt quay lại trong đầu, cô bị anh yêu thế nào, hôn thế nào, từ từ trầm luân, rồi cầu khẩn anh, còn chủ động để anh tiến vào.... Nghĩ vậy, cô hận mình muốn chết, u oán lườm anh một cái, không nói gì, ôm chăn lật người xuống giường. Nhìn cái túi của mình, trong mắt ánh lên một tia ranh ma quỷ quyệt, cầm túi, từ bên trong lấy ra một chiếc ví, “Coi như em ngủ với anh! Mặc dù chúng ta xảy ra quan hệ, nhưng điều đó không có nghĩa là em với anh hòa bình với nhau!” Rút ra hai tờ tiền màu hồng, Úc Tử Duyệt hả hê ném cho anh...... Sau đó, cô gái nhỏ ôm chăn ga, đi tới tủ treo quần áo, tìm áo ngủ mặc vào, động tác kia thật giống như một người khách. Lăng Bắc Hàn giận sôi gan trừng mắt nhìn cô, sau đó, trước khi cô ra khỏi cửa, anh đã lật người xuống giường, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tóm gọn lấy cô. “Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa thử xem!” Lăng Bắc Hàn vây cô trên ván cửa, một tay chống cánh cửa, một tay giữ cằm của cô, nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng nói, có vẻ như anh dạy dỗ cô vẫn còn chưa đủ. “Em nói tối qua em với anh, em với anh còn chưa hòa bình đâu!” Úc Tử Duyệt lạnh nhạt quật cường nói. “A...... em......” Lời nói vừa dứt, eo liền bị anh dùng sức giữ chặt, thân thể bị anh đè trên ván cửa, Lăng Bắc Hàn kéo váy ngủ cô lên, hung hăng tiến vào cô lần nữa. “Đau quá! Mẹ kiếp...” Cảm giác đau đớn khiến cô kêu lên thành tiếng, trừng mắt nhìn anh. “Cho đáng đời em! Rốt cuộc chúng ta có quan hệ hay không?” Lăng Bắc Hàn ép buộc cô. “Anh...... buông ra! Em muộn giờ làm rồi! Chúng ta không có gì cả.... Anh còn ép buộc em nữa, cả đời này em sẽ không ở chung một chỗ với anh đâu.” Đôi tay nhéo bờ vai anh, cô gầm nhẹ. Lăng Bắc Hàn cảm thấy cô thực sự tức giận, anh ôm cô lên giường, thân thể hai người vẫn dính chặt lấy nhau. “Nói rõ ràng, không phải hôm qua là lỗi của em trước hay sao?” Anh tức giận muốn chết, muốn mở hội nghị hòa bình với cô, anh nhìn cô, nhỏ giọng nói. “Em không sai! Em đi điều tra ngầm đã chuẩn bị kế hoạch chu toàn cả rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì được!” Úc Tử Duyệt tức giận phản bác. “Em là thánh sao? Nếu kế hoạch xảy ra sơ sót gì thì sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, cao giọng nói. “Còn anh? Anh không phải cũng đã làm những chuyện tương tự sao, huống chi, anh có quyền gì mà quản em?” Úc Tử Duyệt trả thù nói, hiện giờ cho anh nếm thử mùi vị người phụ nữ của mình đi cùng người đàn ông khác. “Em có lý một chút cho anh! Tóm lại, từ nay về sau không cho phép đi điều tra ngầm như vậy nữa! Nếu không đừng nghĩ đến việc làm phóng viên!” Lăng Bắc Hàn bá đạo nói, anh không thể chịu được lúc cô lâm vào cảnh nguy hiểm, tâm tình anh luôn sốt ruột lo lắng sợ hãi vì cô. “Lăng Bắc Hàn! Anh còn quản em như vậy... em sẽ không tái hợp với anh đâu. Em nghiêm túc đó!” Úc Tử Duyệt biết, Lăng Bắc Hàn là một người nói được là làm được, nhưng tại sao anh cứ luôn quản cô như vậy? Cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi mà, việc nằm vùng đối với một phóng viên mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa. Thấy cô tức giận thật sự, Lăng Bắc Hàn trong lòng luống cuống, vội đặt cô xuống. “A....” Phần thân dưới vốn đang căng đầy bỗng trở nên trống không, cô không nhịn được thở gấp ra tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng chạy ra khỏi vòng vây kẻ địch. “Anh không ép em, nhưng thật sự anh chỉ muốn tốt cho em.” Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ nói, ngay cả sự quan tâm của anh dành cho cô cô cũng không màng. Biết anh thật sự lo lắng cho sự an nguy của mình, trong lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy ấm áp: “Em đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì....” Cô nhỏ giọng nói, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi gian phòng. Ra khỏi phòng, nhìn phòng Nhan Tịch ở đối diện, mặt Úc Tử Duyệt lại nóng lên, tối hôm qua, cô cùng Lăng Bắc Hàn cuồng nhiệt như vậy, sẽ không bị Nhan Tịch...... Cô nhẹ chân nhẹ tay gõ cửa, không ai mở cửa, cô không thể làm gì khác hơn là đi vào. Trong phòng đã được sắp xếp gọn gàng, laptop trên bàn không thấy đâu, Úc Tử Duyệt nhíu mày, tiến lên, chỉ thấy trên bàn để lại tờ giấy: “Duyệt Duyệt, chị muốn ra ngoài giải sầu, có lẽ là sẽ đến Vân Nam, em đừng lo lắng, đến nơi chị sẽ gọi điện cho em.” Nhan Tịch đi rồi. Úc Tử Duyệt thở dài, vội vàng đi rửa mặt, sau đó gọi điện cho Nhan Tịch thì điện thoại của cô đã tắt máy.