Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 40
- Là đàn ông khóc cái gì mà khóc?
Dương Thần bất đắc dĩ thở dài. Chính mắt anh chứng kiến tất cả, biết Trương Hổ đau lòng vì em gái, những lời này thì không thể là giả được. Nếu một người bình thường sẽ không bao giờ phản bội lộ liễu như trong tình huống gay cấn vừa rồi.
Trương Hổ đột nhiên ngẩng đầu, quệt nước mắt, thành khẩn nói:
- Đại ca, từ nay về sau mạng của Trương Hổ tôi sẽ là của ngài, làm trâu làm ngựa cũng không hối tiếc.
Dương Thần phì cười, đáp:
- Chú em kiếm chỗ nương nhờ dễ chịu thế, sao chú em biết ta muốn làm đại ca của các chú, sao chú biết ta sẽ đồng ý làm đại ca của chú?
- Vậy…vậy…
Trương Hổ nghẹn lời, nói không lên câu, xấu hổ đáp:
- Trương Hổ tôi ngoại trừ đánh giết, chiếm địa bàn, còn lại chẳng biết gì, đại ca nếu không ghét bỏ, hãy để tôi làm vệ sĩ bảo vệ đại ca.
- Chú thấy ta cần người sao?
- Ừm…
Mặt Trương Hổ trắng bệch trong nháy mắt, nghĩ lại cảnh vừa nãy, thân thủ Dương Thần quả thực rất khủng khiếp, đành phải cúi đầu nói nhỏ.
- Không cần.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của lão Hỗ, Dương Thần có chút thích thú gã đàn ông có gương mặt sáng sủa này, quan trọng là gã ta là người can đảm, cẩn thận, biết người biết mình, biết tiến biết lui, biết ta thân thủ không tầm thường, lập tức cẩn trọng dập đầu nhận lỗi, không chút lỗ máng, tức giận, lần này lại vì em gái đem mạng sống của mình ra đánh cược lựa chọn tin tưởng ta.
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Thần đứng dậy, nói với Trương Hổ:
- Trương Hổ, ta tuy là không tiếp tay cho chuyện phạm pháp, nhưng không có nghĩa là không cho người khác tiếp tay.
- Lão đại, ý của ngài là..?
Trương Hổ thấy có tia hi vọng, lập tức ngẩng đầu hỏi.
Dương Thần đi đi lại lại vài bước, mới trả lời:
- Trần Đức Hải chết đi, thế giới ngầm này sẽ lập tức thành một mớ hỗn loạn, tôi cần chú tiếp nhận vị trí của Trần Đức Hải.
Trương Hổ bối rối đáp:
- Lão đại! Tiếp nhận địa bàn của con quỷ già đó, thật tình không khó khăn gì cả, hiện tại hắn ta có vài trợ thủ đắc lực thì đều bị lão đại bắn hạ hết rồi, giờ chỉ còn mỗi tôi. Mấy năm gần đây tôi ở trong hội cũng có tiếng tăm, nếu tôi dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn, bọn đàn em chấp nhận đi theo tôi chắc chắn sẽ khống chế tốt địa bàn này…nhưng tôi không làm nổi. Xã hội đen cũng có làm ăn buôn bán, nhưng buôn bán gì thì tôi không biết, vì trước kia lão già đó đích thân quản lý, cái này thì tôi không rõ…
- Cái này chú không cần bận tâm.
Dương Thần cười đáp:
- Chú chỉ cần giữ ổn định địa bàn này, đừng để cho thế lực của Trần Đức Hải tan rã, nắm chắc trong lòng bàn tay, còn những chuyện khác, ta sẽ để người khác đến nói cho chú biết phải làm như thế nào.
- Những người khác?
Trương Hổ nghi ngờ hỏi:
- Không phải lão đại, ngài quản lý?
- Còn có người thích hợp hơn cả ta để tiếp quản, từ nay về sau chú cứ nghe lời người đó mà làm việc, còn đâu đừng hỏi thêm gì nhiều về hội Tây Minh, chú chỉ cần lên thay vị trí của Trần Đức Hải, vẫn như cũ, cứ theo ý của hội Tây Minh mà làm việc.
Cũng không đợi Trương Hổ hỏi thêm, Dương Thần xé một tờ giấy, viết số di động của mình lên giấy rồi đưa cho Trương Hổ:
- Ừm, đây là số của ta, ta họ Dương, từ nay đừng gọi ta là lão đại, ta không phải là Trần Đức Hải, không cần chú làm đệ tử của ta.
Trương Hổ vội vã cầm tờ giấy, cầm chặt trong tay, anh ta cười tươi:
- Vâng, lão đại…à không, ngài Dương.
Dương Thần hài lòng gật đầu:
- Việc tiếp theo, chú tự mình sắp xếp, ta sẽ cho người trực tiếp liên lạc với chú, giúp chú quản lý thế lực này, nếu chú gặp phải khó khăn không dàn xếp được, có thể gọi điện cho ta, ta sẽ xem xét giải quyết giúp chú, nếu không có gì đặc biệt quan trọng, thì đừng gọi số này.
Trương Hổ chăm chú lắng nghe, không dám có chút phản đối.
Dương Thần nhìn đồng hồ trên tường, chuyến “công tác” này mất gần hai tiếng, đã mười hai giờ đêm rồi. Nhớ tới lời hứa với Sắc Vi, anh có chút nóng lòng, anh nói với Trương Hổ:
- Thời gian không còn nhiều, ta cũng đi đây, em gái của chú hiện giờ có thể vẫn ở trong phòng Trần Phong, Trần Phong bị ta làm cho bất tỉnh rồi, khả năng vẫn chưa chết, ta khuyên chú, có thể giao Trần Phong cho em gái chú xử lý, coi như luật nhân quả.
Trương Hổ nghe đến hai chữ “ Trần Phong” trong mắt hiện lên vẻ căm hận, gật đầu:
- Ngài Dương, tôi và em gái tôi đều phải đội ơn công ơn tái sinh của ngài, từ nay có việc cần Trương Hổ tôi, chỉ một câu, núi đao biển lửa tôi cũng không chối từ.
- Không biết thì đừng có mà nịnh bợ vuốt đuôi, cứ làm như là phim truyền hình cổ trang những năm 80 không bằng.
Dương Thần dở khóc dở cười vỗ vai Trương Hổ rồi đi thẳng ra khỏi thư phòng.
Do dinh thự Trần Công Quán đã bị làm cho lộn bậy, trên đường đánh vào trong, chẳng có vật cản nào với Dương Thần, anh ung dung đi ra cửa lớn, đi tới hướng tới chỗ chiếc xe đang dừng.
Nhưng vẫn chưa đi được bao xa, Dương Thần kinh ngạc khi phát hiện ra trong bóng đêm có ba chiếc xe cảnh sát đang dừng ở phía rừng cây bên cạnh, hơn nữa còn có không ít cảnh sát đứng đó.
Dương Thần đương nhiên không ngốc tới mức cho là Trần Đức hải đã gọi cảnh sát, đây không phải là chuyện mỡ treo miệng mèo, mời mèo xơi, hơn nữa, đám cảnh sát này dường như đang chủ động đợi phục kích ở đây, chắc là đang phải thực hiện nhiệm vụ gì đó, vừa trùng hợp ở đây thôi!
Nghĩ vậy, Dương Thần quyết định đi tiếp, coi như chưa nhìn thấy đám cảnh sát.
Nhưng chưa đi được vài bước, đằng sau đã có tiếng hô lớn…
- Dừng lại!
Một giọng nữ có chút quen thuộc trong trẻo êm tai cất lên, Dương Thần quay người, nhận ra người đang tới gần mình, anh không giấu được vẻ mặt tươi cười.
- À! Sao lại là cục trưởng Thái, muộn thế này mà còn đụng phải nhau, duyên phận rồi!
Nữ cảnh sát đang bước đến chính là người anh gặp một lần ở đồn cảnh sát tên là Thái Nghiên, cô mặc bộ cảnh phục mầu xanh sẫm bước đi trong gió đêm. Vẻ mặt uy nghiêm hiếm thấy ở những người phụ nữ bình thường khác. Gương mặt được điểm tô thêm chút phấn má và son bóng mầu hồng nhạt trên bờ môi khiến cho cô nữ cảnh sát vốn tràn đầy tự tin lại có thêm vài phần quyến rũ, đáng yêu. Phong thái tuyệt đẹp giống như là đóa hoa Dạ Lan Hương.
Thái Nghiên có phần ngờ vực nhìn Dương Thần.
- Anh tới đây làm gì?
- Đây…
Dương Thần có chút ngượng ngùng, xoa tay cười đáp:
- Đây là, là việc riêng…có thể không nói được không?
Thái Nghiên khinh bỉ nhìn ánh mắt cợt nhả của người đàn ông đang đứng trước mặt, nhưng không mất cảnh giác, bởi nhớ lúc trước chính hắn ta đã dùng tay đánh bại hai viên cảnh sát, mặt không chút biểu cảm đáp:
- Cảnh sát hỏi anh, anh thành thật khai báo, chuyện này có ích cho việc điều tra.
Dương Thần đủng đỉnh đáp:
- Cục trưởng Thái! Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là ở cùng bạn gái bên bờ sông, hôn vào cái miệng nhỏ nhắn, sờ nắn ngực của cô ấy, xốc váy của cô ấy lên rồi véo vào cặp đùi, nếu kể nữa thì vẫn còn thêm những chuyện khác, tôi để cô ấy nắm vào cái chỗ kia của tôi… cô không biết chứ, cô ả đó ra tay rất mạnh, chắc là hưng phấn quá! Cô ta nói so với những thằng cha mà cô ấy từng sờ qua thì của tôi to hơn, lúc đó tôi sướng lắm, liền…
Nghe đến vậy, mặt Trác Nghiên lập tức đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Im miệng, không được nói nữa!
Gã đàn ông này sao mặt lại dầy đến vậy?
Dương Thần nghiêm giọng đáp:
- Cục trưởng Thái, cô muốn tôi trợ giúp việc điều tra, tôi đã phải thuật lại chuyện thầm kín của tôi cho cô, thái độ của cô thật quá đáng với một công dân lương thiện muốn giúp đỡ cảnh sát điều tra.
Thái Nghiên xông lên định tát Dương Thần một cái nhưng nghĩ tới vẫn còn công vụ, cô nén cơn giận, nghĩ tới đạo lí “ thục nữ mười năm báo thù chưa muộn”, cô vung tay, quát:
- Biến, biến khỏi đây ngay!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
37 chương
268 chương
37 chương