Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây
Chương 9 : Chương 2.3
"Đây không phải là Bảo Nhi sao? Nghe bác gái nói anh đi làm, lẽ nào ngày hôm nay nghỉ? Hạo. . ." Vũ Văn Tĩnh mỗi một khi nhìn thấy Thần Bảo Nhi đều là cùng Long Hạo dây dưa không rõ, hơn nữa vẫn là hình ảnh như vậy, làm cho cô càng thấy Thần Bảo Nhi chướng mắt.
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tĩnh liền ôm cánh tay Long Hạo, cũng mặc kệ anh có thích hay không, nhưng cả người cô chưa kịp dựa vào anh, Long Hạo liền đẩy cô ra, ánh mắt vô cùng thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là khi cô tự ôm cánh tay anh.
"Tôi cùng cô không thân thiết, không cần thân mật như vậy."
"Hạo. . ." Không ngờ rằng Long Hạo sẽ ở trước mặt mọi người không nể mặt cô nói như thế, để Vũ Văn Tĩnh một chút không chịu nhận, nhưng cô lại không thể ở đây phát hỏa, không phải như vậy càng rước thêm chuyện cười thôi sao.
Long Hạo cho tới nay đều là bộ dáng này, nhưng anh càng như vậy, Vũ Văn Tĩnh càng muốn chinh phục.
Mà giờ khắc này Thần Bảo Nhi xem Vũ Văn Tĩnh khó coi rồi lại cố gắng nhịn xuống không cho phát hỏa, không khỏi khinh bỉ Long Hạo một chút, đang chuẩn bị muốn an ủi Vũ Văn Tĩnh, lại bị Long Hạo một cái kéo đi.
"Bảo Nhi, chúng ta đi thôi." Long Hạo lạnh nhạt nói, trực tiếp quên Vũ Văn Tĩnh, lôi kéo tay Thần Bảo Nhi rời đi.
Mọi người từ bốn phía quăng cho Vũ Văn Tĩnh ánh mắt châm biếm, đáy lòng càng thêm phẫn nộ, lẽ nào cô Vũ Văn Tĩnh không sánh bằng một người hầu sao?
"Long Hạo, tôi sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, tôi nhất định sẽ cho anh biết ai mới là cô gái thích hợp nhất của anh."
Thần Bảo Nhi không ngừng quay đầu lại nhìn Vũ Văn Tĩnh, trong ánh mắt Vũ Văn Tĩnh chứa đầy sự phẫn nộ làm cho cô có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó một cái bỏ tay Long Hạo ra " Tại sao anh có thể đối với Tĩnh nhi như thế?"
"Đừng để ý tới cô ta, cô ta ở nước ngoài đã yêu thích quấn quít lấy tôi, hiện tại còn quấn quít như thế, thực sự là rất phiền." Long Hạo vừa nghe đến tên Vũ Văn Tĩnh liền đau đầu, thật vất vả có thể thoát khỏi, nhưng cô ta vẫn là xuất hiện, thỉnh thoảng cho anh một niềm vui bất ngờ.
"Thiếu gia, người ta là yêu thích anh." Thần Bảo Nhi trầm thấp nói, cô có thể thấy Vũ Văn Tĩnh rất yêu thích anh, không đúng sẽ không theo anh ra nước ngoài du học.
"Cái kia cũng phải xem bổn thiếu gia có thích cô ta hay không!" Nói đùa, con gái yêu thích anh rất nhiều, lẽ nào chỉ vì người khác yêu thích anh, nhất định phải đối xử tốt với người ấy? Anh cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Thần Bảo Nhi chỉ là lẳng lặng liếc mắt nhìn anh, theo anh ngồi trong xe, nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Long Hạo một đường lái xe mang Thần Bảo Nhi tới biển, anh kéo cô xuống xe, đón gió biển, từ từ đi về phía trước.
"Thiếu gia, anh đến cùng là có chuyện gì muốn nói với tôi?" Thần Bảo Nhi nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nhàn nhạt mở miệng.
"Em gần nhất đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lúc nào cũng trốn tránh tôi? Còn có cùng tôi nói chuyện nhất định phải nhìn tôi, biết không?" Nói xong, Long Hạo vô cùng căm tức dùng tay nâng khuôn mặt cô lên, làm cho cô nhìn mình.
Thần Bảo Nhi chăm chăm nhìn anh, không khỏi gật gù "Nếu như là vì chuyện này, kỳ thực anh không cần thiết dẫn tôi tới nơi này, tôi nhớ kỹ, thiếu gia."
"Anh. . ." Chẳng biết vì sao, rõ ràng đã nghe được đáp án mình muốn, Long Hạo vẫn cảm thấy tâm tình của mình rất buồn bực, rất khó chịu, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt Thần Bảo Nhi không hề tức giận, anh liền cảm thấy khó chịu.
"Vậy thì tôi có thể đi được chưa?" Thần Bảo Nhi nhàn nhạt mở miệng nói xong, xem thời gian từng giây từng phút trôi qua, Long Hạo vẫn dáng vẻ lạnh như băng, xoay người chuẩn bị muốn rời đi.
Lúc này tay cô lại bị lực lớn thật mạnh mẽ kéo, làm cho cô không cách nào nhúc nhích, Thần Bảo Nhi không khỏi quay đầu nhìn về phía Long Hạo, anh hơi nhíu mày trầm mặc không nói "Thiếu gia?"
"Tôi đưa em về." Long Hạo cũng không biết chính mình bị làm sao, thật lâu mới thả cô ra, tự mình đi về phía trước.
Thần Bảo Nhi không hiểu theo sau anh, cô thật sự cảm thấy anh cử động rất kỳ quái, có điều nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy không liên quan đến mình, ngược lại cô cũng chỉ là con gái của người hầu mà thôi.
Xe chậm rãi chạy, bầu không khí bên trong xe có chút nặng nề, Thần Bảo Nhi vẫn nhìn xe phong cảnh ngoài cửa sổ, gió mát tùy ý lướt nhẹ qua mặt, thổi bay một ít tâm tình không nên có.
Mà Long Hạo cũng không có mở miệng, chỉ là lẳng lặng mà đem cửa xe mở ra trước nhà hàng kiểu Tây, đợi khi Thần Bảo Nhi muốn xuống xe, anh lập tức khóa cửa xe lại.
Hành động như thế làm cho Thần Bảo Nhi hơi kinh ngạc, cô quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo Long Hạo "Đến." Cô không nhịn được nhắc nhở.
"Tôi biết." Khẩu khí có chút trùng xuống, Long Hạo cũng không biết chính mình đã xảy ra chuyện gì, nhìn chằm chằm Thần Bảo Nhi, cuối cùng vẫn mở cửa xe ra cho cô xuống.
Ngày giống như dài đằng đẵng, Thần Bảo Nhi mệt mỏi kéo lê thân thể trở về Long gia, nhưng trong phòng của mình lại nhìn thấy Long phu nhân, làm cho cô vô cùng giật mình "Phu nhân, người tìm cháu có chuyện gì không?"
"Ngồi đi, Bảo Nhi, không cần câu nệ như vậy." Long phu nhân cười ôn hòa, hướng cô vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống, chính mình cũng ngồi bên cạnh cô.
Thần Bảo Nhi có chút lo sợ bất an, Long phu nhân xưa nay đều chưa có tới phòng của cô, cô không muốn suy đoán lần này Long phu nhân nơi đây có mục đích gì.
"Bảo Nhi, năm nay cháu cũng hai mươi hai tuổi rồi đi." Vừa nói chuyện, Long phu nhân vô cùng hòa ái đưa tay sờ sờ tóc Thần Bảo Nhi, sau đó đưa cô tay để trên đùi của mình, giống như con gái ruột thịt của mình vậy.
"Vâng." Gật đầu cứng đầu, Thần Bảo Nhi tâm vẫn lơ lửng.
"Có vừa ý đối tượng nào chưa?"
Câu nói này làm cho Thần Bảo Nhi lập tức sửng sốt, nhìn Long phu nhân, cô căn bản là quên trả lời.
"Nếu như không có, dì đúng biết một người đang tuyển con dâu, không biết cháu có thích không?" Khi nói chuyện, Long phu nhân ánh mắt vô cùng ôn nhu, làm Thần Bảo Nhi cảm giác thật sự giống như người thân vậy, quên mất cô là con của bà chủ của ba.
"Phu nhân, người nói đúng lắm. . ." Thần Bảo Nhi trong đầu không khỏi hiện lên dáng dấp Long Hạo, nhưng là nghĩ như thế, cô lại cảm thấy không thể, Long phu nhân làm sao để cô làm con dâu mình đây.
"Chính là con trai của dì Lưu, nghe nói người rất tốt, tốt nghiệp đại học đi làm ở một công ty, hiện tại đã là tổ trưởng, cũng khá tốt, cho nên muốn giới thiệu cho cháu quen biết một chút."
"Phu nhân, kỳ thực cháu. . ." Thần Bảo Nhi trong lòng có chút chán nản, cô theo bản năng muốn cự tuyệt, lại bị Long phu nhân lập tức cắt ngang "Lẽ nào cháu có đối tượng khác? Là ai?"
"Không có, cháu không có đối tượng."
"Vậy là được, dì sẽ sắp xếp thời gian, ngày mai cũng được, buổi tối ngày mai để hắn tới nhà nói chuyện với cháu là được rồi." Long phu nhân trực tiếp quyết định, sau đó nhanh chóng đứng lên đến rời khỏi phòng.
Thần Bảo Nhi vẫn còn lâm vào trạng thái bất ngờ, thật sự không dám tin tưởng Long phu nhân sẽ thay mình sắp xếp ra mắt, tất cả những thứ này đến cùng là tại sao?
Cốc cốc cốc! Thời điểm Thần Bảo Nhi ngây người, tiếng gõ cửa không để cho cô nhìn xem, cửa đã mở ra, mà ba Thần đã đứng sẵn ở cửa.
"Ba ba, ba làm sao còn chưa ngủ?" Ngày hôm nay là xảy ra chuyện gì, tại sao tất cả mọi người đều kỳ quái như vậy?
Thần Bảo Nhi đứng lên đi tới trước mặt ba ba, chờ ba ba tiến vào đóng cửa lại.
Ba thần có chút mệt mỏi ngồi xuống, "Bảo Nhi, phu nhân có nói với con đi."
"Ba ba, người biết rồi. . . Tại sao người không trực tiếp từ chối phu nhân?" Thần Bảo Nhi vô cùng chống cự ra mặt.
"Bảo Nhi, gặp gỡ người đàn ông này cũng không có gì quá đáng, con không nên đem mình nhốt lại, nhận thức mấy người đàn ông đối với con cũng là một chuyện tốt." Ba thần một bên thở dài nói, nhìn con gái vẻ mặt chống cự, kỳ thực ông cũng vô cùng chống cự, ông hi vọng chính bản thân cô tìm được một đối tượng yêu thích.
"Ba ba, nếu như con thật sự muốn tìm bạn trai, con cũng sẽ tự mình tìm, con không cần người khác giúp con tìm hộ." Thần Bảo Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, hết sức bất mãn, tại sao ba ba vẫn là vẻ mặt tán thành này?
"Nếu như nói phu nhân là vì thiếu gia, con còn sẽ không chống cự như thế?"
Lời nói như vậy làm Thần Bảo Nhi lập tức ngây người, nhìn ba ba dáng dấp vô cùng khẳng định, cô không rõ "Tại sao? Kỳ thực thiếu gia cùng con chuyện gì cũng không có, hơn nữa thiếu gia vậy. . . Không thích con nha."
Thời điểm nói "Không thích con", Thần Bảo Nhi tâm có chút đau.
"Nếu như thật sự không thích là tốt rồi, kỳ thực thiếu gia là có chút yêu thích con, nhưng Bảo Nhi con cũng không muốn bởi vì có một chút yêu thích, liền không nên ảo tưởng đối với thiếu gia ôm ấp, biết không?" Xem ra hôm nay vẻ mặt Long Hạo còn có cách làm của Long phu nhân, ba Thần đã cảm giác được Long Hạo là yêu thích con gái mình, Long Hạo chính mình sẽ không biết, nhưng bọn họ làm trưởng bối rất rõ, vì lẽ đó Long phu nhân mới đem khả năng này bóp chết.
"Con biết rồi thưa cha." Thần Bảo Nhi gật đầu, trái tim cô hôm nay giống như từ Địa Ngục đến Thiên đường, lại từ Thiên đường đến Địa Ngục.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
43 chương
11 chương
10 chương