Mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu ánh nắng được toàn bộ toàn bộ thế giới đặc biệt yên tĩnh. Một chiếc xe cũ kỹ chậm rãi chạy, mà trên xe cô gái còn không ngừng lẩm bẩm "Thật là, nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác cố tình để mình đến đây..." Cô vừa lẩm bẩm đồng thời nhanh chóng dừng xe lại, nhìn người từ sân bay đi ra, chứ không thấy có người đi vào. "Thật xin lỗi, nhường đường một chút, nhường đường một chút....." Lúc này, người đi ra khỏi sân bay nhìn bộ dạng này của cô, cũng bị khiếp sợ tránh sang một bên. Tất cả mọi người có chút trách cứ nhìn cô bé đi xe đạp cũ kỹ này, nhưng khi thấy cô bé ấy lộ ra nụ cười ngọt ngào, mắt to ngập nước, má lúm đồng tiền thật sâu, hướng về phía người đi đường tỏ vẻ thật xin lỗi rồi ngay lập tức xông vào, làm cho mọi người khôgn đành lòng trách cứ cô, như là một ngoại lệ. " Thần Bảo Nhi, em có phải hay không quên mất bổn thiếu gia vẫn còn đang ở đây chờ em? Chết tiệt, em chẳng lẽ không nhìn thời gian sao? Em trễ mười lăm phút, là mười lăm phút đó!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nhóc đang vội vàng chạy vào sân bay, anh thật nghĩ không ra, tại sao người này lại không có quan niệm về thời gian? Chẳng lẽ anh rời nhà đi lâu như vậy, cô vẫn không nhớ sao? "Thiếu gia Long Hạo, đây không phải là lỗi của em, là thời gian có vấn đề, sai giờ sai giờ!" Thần Bảo Nhi vốn đang vội vàng chạy tới, lại bị một vật rống lên, nhất thời tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi tới trước mặt anh, bộ dáng cợt nhả, sau đó chỉ vào đồng hồ đeo tay không ngừng nói. "Hừ." Hừ lạnh một tiếng, Long Hạo nhiìn ề phía chiếc xe cũ kỹ cách đó không xa không khỏi nhíu mày, chiếc xe này nếu như nhớ không lầm... Bác Thần vứt xó đã mười năm, không nghĩ tới cô nhóc này lại lấy loại xe rởm này tới đón anh. Nghĩ tới đây, Long Hạo tức giận quay đầu nhìn Thần Bảo Nhi "Em định để bổn thiếu gia cùng em ngồi nó về nhà sao?" "Có cái gì sao?" Thần Bảo Nhi nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội. "Chết tiệt, trong nhà nhiều xe như vậy, ai dạy em đi loại xe này, muốn cho người ta nhìn thấy rồi cười nhạo sao?" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, thật sự là rất muốn giết cô nhóc này, thử nghĩ xem anh - Long Hạo ngày đầu tiên trở về nước lại nhận được loại đãi ngộ này, nói ra không phải là làm cho người ta chê cười sao? "Anh không thích có thể kêu người khác tới đón anh a." Chu chu cái miệng nhỏ nhắn, Thần Bảo Nhi cũng cảm thấy mình hết sức ủy khuất, trong nhà nhiều người như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác cô toàn bị tính xấu này của thiếu gia chọn trúng đây? "Em... Tôi thật không biết em.... chọn, chính mình ngồi xe rởm đi, tốt lắm!" Tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, Long Hạo chuẩn bị bắt taxi, nhưng không có nghĩ đến vừa mới mở cửa xe, một dì béo lập tức cầm hành lý chen vào. Còn không có đợi Long Hạo nói chuyện, dì béo kia rất không khách khí nói trước: "Chàng trai trẻ, cháu không thấy nhiều người đang xếp hàng ở đây sao? Như thế nào lại chen ngang?" "Tôi....." Long Hạo nhìn về phía sau, một hàng người đứng đằng sau, anh không khỏi ngậm miệng, quay đầu nhìn Thần Bảo Nhi chuẩn bị muốn lái xe rời đi, anh tức giận ngăn trước cô. Thần Bảo Nhi rất không trong sáng nhìn anh, sau đó nhìn về phía taxi, ngay lập tức hiểu ra "Thiếu gia, anh không phải muốn ngồi taxi sao, chẳng lẽ anh muốn ngồi xe của tôi rồi? Trời ạ, đối với chiếc xê đáng thương này mà nói, đây là bao nhiêu ân huệ a." Lúc nói chuyện, Thần Bảo Nhi hai mắt hàm chứa nụ cười, giống như chờ anh mở miệng, cô nhóc này rõ ràng chính là cố ý, mình muốn cô tới đón, cô lại bày ra bộ dạng thúi tha này. Nhìn sắc mặt Long Hạo lúc trắng lúc xanh, cô biết anh không muốn đến cỡ nào, nhưng lại không còn cách nào khác. Thần Bảo Nhi đang cho là cô đã chiến thắng, âm thanh mềm mại từ phía sau vang lên "Long Hạo, cậu không phải là muốn đi về nhà sao? Ngồi xe của mình đi."