Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Chương 742 : giám định ba con khiển cô lo sợ (17)
Đường Minh Hạo nghe lời nói của Đường Vũ Kỳ, ánh mắt chớp nhanh, có ý muốn tránh anh, nhưng thân hình lại không nhúc nhích.
Nhóc thầm nghĩ Dương Tầm Chiêu sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy họ?
Đường Minh Hạo nghĩ vậy, trong tiềm thức lại tiến gần cửa sổ hai bước.
“Anh à, chắc ba có thể nhìn thấy chúng ta.” Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ muốn leo lên cao hơn để Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bọn họ nhanh hơn.
Nhưng mà, ánh mắt của Dương Tầm Chiêu chỉ quét qua cửa sổ không chút lưu tình, rồi nhanh chóng quay đi.
Hiện tại đang là ban ngày, nắng gắt nên nhìn từ vị trí của Dương Tầm Chiêu, qua tấm kính hoàn toàn không nhìn thấy tình hình trong phòng.
Đường Vũ Kỳ sững sờ, trên mặt có chút thất vọng, nhưng là không nhịn được, lại tiếp tục muốn leo lên, nhất định phải để cho ba nhìn thấy cô bé.
Nếu không, đến khi nào ba mới phát hiện ra cô bé đây?
Nhưng vào lúc này, Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại di động ra, bấm nhanh một dãy số rồi bước lên xe.
Lúc nãy anh cảm thấy Hàn Nhã Thanh không được bình thường nên muốn kiểm tra xem cô đã đi đâu trước đó. Và đã đi gặp ai vào thời gian trước đó?
Dương Tầm Chiêu lúc này đang suy nghĩ về người phụ nữ của mình nên cũng không để ý đến điều gì khác, ánh mắt vừa rồi nhìn về phía cửa sổ thực ra chỉ là một cái lướt qua bình thường, bởi vì anh cũng biết Hàn Nhã Thanh không có đi về đến phòng, vì vậy anh đã không nhìn kỹ hơn chút nào.
Sau khi Dương Tầm Chiêu lên xe, Thư ký Lưu trực tiếp lái xe rời đi.
“Anh, ba không nhìn thấy chúng ta, ba lên xe rời đi.” Đường Vũ Kỳ nói đến đây khóe miệng cong lên, hiển nhiên có chút bất mãn: “Anh à, anh nói coi ba bị mù sao, em thật sự là một đứa bé lớn xinh đẹp dễ thương, ông ấy sao lại không thể nhìn thấy em."
“Ừm, vậy là do bị mù.” Đường Minh Hạo nghiêm túc gật đầu, đồng ý với câu nói của em gái.
Dương Tầm Chiêu hẳn là bị mù.
“Nói cho tôi biết ngay lập tức, hắt xì.” Có ai đó đang gọi điện vào lúc này, sau đó đột nhiên hắt hơi nhiều lần liên tiếp.
"Sao thế? Cảm lạnh?" Người ở đầu dây bên kia sửng sốt, liên quan tâm hỏi.
“Không.” Dương Tầm Chiêu sửng sốt, lông mày cau lại, mặc dù hôm qua thức khuya nhưng hiện tại anh vẫn ổn, không có một chút triệu chứng cảm lạnh nào. Sao lại có thể đột nhiên hắt hơi nhiều như vậy?
Lạ nhỉ!
“Đó chắc là ai đó đang mắng anh.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên bật cười, đương nhiên cũng chỉ là câu nói đùa.
“Hẳn là người phụ nữ của tôi đang nghĩ đến tôi.” Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không tin có người sẽ dám mắng mình, anh thà tin rằng người phụ nữ của anh đang nghĩ đến anh, à, anh cũng nhớ cô rồi, mặc dù chỉ vừa xa nhau một chút mà anh đã nhớ.
“Ô, thật sự là tự luyến.” Người đầu dây bên kia lập tức cười nói.
“Được rồi, mau điều tra đi.” Dương Tầm Chiêu nào có thời gian nói chuyện vô nghĩa, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong hai giờ ngắn ngủi này.
Khi Hàn Nhã Thanh bước vào phòng, nhìn thấy con gái của mình là Đường Vũ Kỳ đang bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.
“Con gái, có chuyện gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, ai đã chọc con gái bảo bối của cô không vui.
“Mẹ, ba bị mù.” Đường Vũ Kỳ liên than thở, trực tiếp bày tỏ sự bất mãn.
“A?” Hàn Nhã Thanh sững sờ, lời này từ đâu mà lại nói thế? Dương Tầm Chiêu bị mù khi nào?
“Con và anh trai chỉ đứng ở cửa sổ, ba cũng không nhìn thấy bọn con.” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng nói lý do rất đơn giản và trực tiếp. Hàn Nhã Thanh không khỏi nở nụ cười: "Còn hy vọng ba nhìn thấy con?”
“Dạ rất hy vọng, nhưng mà ba bị mù không nhìn thấy, con phải làm sao?” Đường Vũ Kỳ vội vàng gật đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm rối rắm.
“Ba sẽ nhìn thấy con, ba nhất định sẽ yêu chúng con.” Hàn Nhã Thanh ôm Đường Vũ Kỳ trong tay, nghĩ đến những lời Dương Bạc Vệ đã nói trước đó, mắt cô hơi chùng xuống.
Nếu những gì Dương Bạc Vệ nói là sự thật thì hai đứa con yêu của cô ...
Hàn Nhã Thanh an ủi Đường Vũ Kỳ, sau đó đi tắm, nhưng vẫn chưa ngủ, cô đang đợi tin nhắn của Đường Lăng.
Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng mở máy, nhìn thấy đó là email mà Đường Lăng đã gửi cho cô.
Tay Hàn Nhã Thanh cứng đờ, cô muốn biết kết quả thẩm định ADN của mình.
Sau đó cô nhanh chóng mở email và nhìn thấy kết quả mà Đường Lăng gửi tới.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, sau đó khóe môi khẽ giật...
Kết quả giám định của ADN chứng minh cô và Dương Bạc Vệ không có quan hệ huyết thống
Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè lên ngực cô cũng biến mất.
Làm cho cô phải sợ bóng sợ gió một trận.
Trong trường hợp này, cô không cần phải lo lắng về việc xét nghiệm ADN của Dương Bạc Vệ, dù ông có đi xét nghiệm như thế nào thì kết quả cũng sẽ như nhau, cô và Dương Bạc Vệ cũng không có quan hệ gì!
Chuyện trong lòng cô đã được giải quyết, lẽ ra cô có thể yên tâm ngủ một giấc, nhưng Hàn Nhã Thanh cô lại vẫn không ngủ được.
Cô đột nhiên muốn nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, rồi cô như phát điên lên, không thể kiềm chế được.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo rồi đi ra ngoài, cô muốn gặp anh, bây giờ lập tức đến gặp anh.
Phạm My biết rằng Hàn Nhã Thanh cả đêm không ngủ nên đã bế hai đứa bé xuống lầu trước.
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Đường Vũ Kỳ đang chơi dưới lâu nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ngay lập tức chạy tới, nhanh chóng dừng lại trước mặt cô.
“Mẹ đi tìm ba.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên khi nhìn thấy đứa con gái đang ở trước mặt.
“Mẹ tìm ba làm gì?” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.
"Đi tìm ba và chữa bệnh mù cho ông ấy, sau đó ba có thể nhìn thấy bé Vũ Kỳ.” Hàn Nhã Thanh quỳ xuống ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, nói nhỏ vào tai cô bé.
"Thật sao? Mẹ thực sự có thể chữa khỏi bệnh mù cho ba." Đường Vũ Kỳ hiển nhiên vẫn còn đang nghiên ngẫm chuyện này, vì vậy cô bé rất vui khi nghe những lời của Hàn Nhã Thanh.
Đường Minh Hạo liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe môi giật giật rõ ràng, cô muốn gặp Dương Tầm Chiêu thì nói thẳng, tại sao lại bịa ra lý do như vậy.
Lời nói của cô cũng chỉ có thể lừa được Đường Vũ Kỳ, trừ cô bé ra thì không ai tin được.
“Mắt của Dương Tầm Chiêu bị sao vậy? Tại sao lại bị mù?” Tuy nhiên, sắc mặt của Phạm My thay đổi sau khi nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ, hiển nhiên cho là thật.
"Ba không nhìn thấy chúng con không phải do mắt mù, mà là lòng mù, như thế có hữu dụng hay sao? Không giải quyết được vấn đề căn bản." Đường Minh Hạo dù sao cũng không thể không nói, lòng của Đường Minh Hạo chỉ có thể nói chua và chua đến sắp nổi bọt.
Đương nhiên, lúc trước Dương Tầm Chiêu nói không thích trẻ con, đây chính là lý do lớn nhất.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
12 chương
70 chương
12 chương
107 chương
80 chương
66 chương
28 chương
117 chương