Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

Chương 567 : thủ đoạn của hai cụ nhà họ dương, cậu ba dương khí phách phản kích (4)

"Hôm nay chị không có việc gì. Em tạm thời đừng đi vội, chị có chút việc muốn nói với em." Nhưng Trác Hiểu Lam đã gọi cô lại. "Chị họ có chuyện gì quan trọng sao?" Hạ Điềm Điềm nghĩ, chuyện có thể khiến chị họ nói với cô lúc này thì nhất định phải là chuyện vô cùng quan trọng, vô cùng khẩn cấp. Nhưng điều làm Hạ Điềm Điềm thấy bất ngờ chính là, sau đó Trác Hiểu Lam cũng không nói chuyện gì vô cùng quan trọng, chỉ hỏi một vài chuyện nhỏ không đáng chú ý, cảm giác như nói chuyện bình thường vậy. Nói chuyện phiếm như vậy là chuyện bình thường đối với người bình thường, nhưng xảy ra trên người Trác Hiểu Lam lại hoàn toàn không bình thường. Hạ Điềm Điềm cảm thấy hôm nay Trác Hiểu Lam thật đặc biệt. Thật ra Trác Hiểu Lam cũng không hiểu rõ về việc trò truyện như vậy, hơn nữa bình thường quan hệ giữa cô ta và Hạ Điềm Điềm cũng không tốt lắm, cho nên thật ra cô ta không có chuyện gì để nói, nhưng cô ta vẫn không rời đi. Mãi đến khi thấy ông cụ và bà cụ nhà họ Dương đi tới, Trác Hiểu Lam mới tùy tiện tìm lý do rời đi. Hạ Điềm Điềm nhìn theo hướng cô ta rời đi với vẻ mặt nghi ngờ. Hôm nay chị họ rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thật kỳ lạ! Nhưng Hạ Điềm Điềm hiểu rõ, lấy chỉ số thông minh của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có chuyện không muốn nói ra, không ai có thể hỏi ra được. Cho nên Hạ Điềm Điềm cũng không tốn trí não để suy nghĩ nhiều, cô xoay người tiếp tục đi về phía bệnh viện. Sau đó cô lại phát hiện ông cụ Dương và bà cụ Dương đang đi ở trước mặt cô. Hạ Điềm Điềm biết ông cụ Dương và bà cụ Dương đang chọn vợ cho cậu ba Dương. Ban đầu cô còn muốn tìm một cơ hội xuất hiện ở trước mặt ông cụ Dương và bà cụ Dương, sau đó cố gắng biểu hiện một chút. Cô cảm thấy chỉ cần mình biểu hiện tốt một chút, ông cụ Dương và bà cụ Dương nhất định sẽ chọn cô. Cô còn tốt hơn Cổ Doanh Doanh kia nhiều. Cô không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy. Hạ Điềm Điềm muốn đi theo chào hỏi hai cụ. Nhưng lúc này ông cụ Dương và bà cụ Dương đi đặc biệt gấp, đặc biệt nhanh. Cô đuổi theo vài bước cũng không đuổi kịp. Hạ Điềm Điềm khẽ nhíu mày. Ông cụ Dương và bà cụ Dương đi gấp như vậy là muốn làm gì? Trong lòng Hạ Điềm Điềm hơi tò mò. Hơn nữa cô nghĩ, bọn họ đi gấp như vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng, rất gấp, nếu lúc này cô đi làm phiền bọn họ, trái lại không hay. Cho nên, Hạ Điềm Điềm không đuổi theo nữa, mà lặng lẽ đi theo phía sau của bọn họ. Sau đó cô nhìn thấy ông cụ Dương một mình đi lên sân thượng. Bà cụ Dương chờ ở trong hành lang một lát. Sau khi bà cụ Dương thấy Hàn Nhã Thanh dẫn theo Hàn Nhã Thanh đi lên sân thượng. Trong lòng Hạ Điềm Điềm càng tò mò hơn. Cô có nghe qua tiếng tăm của cô cả Hàn này. Nhưng tại sao ông cụ Dương và bà cụ Dương lại phải tìm tới Hàn Nhã Thanh? Hạ Điềm Điềm không lên tiếng, đợi đến sau khi bà cụ dẫn theo Hàn Nhã Thanh lên sân thượng, cô lặng lẽ đi qua. Trên sân thượng, ánh mắt ông cụ Dương nhìn về phía Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không che giấu sự chê bai, thậm chí còn hơi chán ghét. Hàn Nhã Thanh vẫn luôn biết ông cụ Dương không thích mình. Nói thật, cô cũng không thích ông cụ Dương. Chỉ là cô không biết hôm nay ông cụ Dương "mời" cô qua, rốt cuộc muốn làm gì? Hàn Nhã Thanh không nói lời nào, cô chờ ông cụ Dương mở miệng. "Tôi cũng không nói nhảm với cô. Hôm nay tôi chỉ muốn nói với cô một việc, đó là cô hãy rời khỏi Tầm Chiêu nhà chúng tôi." Ông cụ Dương mở miệng trước, lại nói chuyện rất thẳng thắn. Bên ngoài, Hạ Điềm Điềm nghe thấy ông cụ Dương nói vậy lại hoàn toàn sửng sốt. Vậy là có ý gì? Ông cụ Dương nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người xấu xí này quấn quít lấy cậu ba Dương? "Tôi không rõ ý của ông cụ Dương." Hàn Nhã Thanh thản nhiên nhìn ông cụ Dương. Theo lý thuyết, ông cụ Dương chắc chắn biết chuyện cô và Dương Tầm Chiêu ly hôn. Nếu cô đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu, ông cụ Dương trở lại nói lời này với cô không phải là quá nực cười sao? "Cô không rõ à? Cô không cần phải giả vờ với tôi nữa. Tôi biết cô và Tầm Chiêu đã ly hôn, nhưng hai người không thật sự chia tay. Các người vẫn dây dưa không rõ." Ông cụ Dương hừ lạnh một tiếng, trên mặt càng hiện rõ vẻ lạnh lùng. Con ngươi Hàn Nhã Thanh thoáng lóe lên. Thật ra lời này cũng không sai, cho nên cô không phản bác. Nếu là lúc trước, Hàn Nhã Thanh sẽ vô cùng khí thế đáp lại với ông cụ Dương - Là Dương Tầm Chiêu dây dưa với cô. Nhưng lúc này, Hàn Nhã Thanh lại không nói vậy, cô cũng không muốn nói vậy. Bên ngoài, Hạ Điềm Điềm cứng người. Tình huống gì vậy? Không ngờ cậu ba Dương từng kết hôn với người xấu xí Hàn Nhã Thanh này? Điều này cũng quá đáng sợ đi? "Hôm nay cô phải hứa với tôi, sau này tuyệt đối không được lại quấn quít lấy Tầm Chiêu nữa." Ông cụ Dương thấy Hàn Nhã Thanh không trả lời, lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói rõ ràng đã cao hơn, cũng khí thế hung hăng hơn. "Tôi nghĩ, chuyện của tôi không nhất thiết phải do ông tới phê chuẩn." Ánh mắt Hàn Nhã Thanh trầm xuống. Cô rất không thích mệnh lệnh cứng nhắc như vậy. Nếu là lúc trước, cô có thể sẽ không để ý tới, nhưng bây giờ cô không muốn nhận lời. "Cô nói vậy là có ý gì? Ý của cô là sau này cô còn có thể không biết xấu hổ quấn quít lấy Tầm Chiêu à?" Ông cụ Dương nghe được lời này của cô nổi giận, hét lên. Lời nói kia rõ ràng càng khó nghe hơn. Đúng là một kẻ không biết xấu hổ. Bên ngoài, Hạ Điềm Điềm không nhịn được thầm mắng một câu. "Tôi cho cô biết. Sau này cô tuyệt đối không thể lại quấn quít với Tầm Chiêu nữa. Cô phải cắt đứt hoàn toàn với Tầm Chiêu, tuyệt đối không thể lại có bất kỳ liên hệ nào với Tầm Chiêu nữa." Lúc ông cụ Dương nói lời này, trên mặt càng thêm ngoan độc. "Tôi và Dương Tầm Chiêu đều là người trưởng thành, chúng tôi có quyền quyết định chuyện của mình." Nghe thấy ông cụ Dương nói vậy, Hàn Nhã Thanh nhíu mày. Chẳng qua cô cũng không muốn làm mọi chuyện quá ầm ĩ, căng thẳng. Dù sao bây giờ giữa cô và Dương Tầm Chiêu có rất nhiều chuyện đã khác. Hơn nữa, Dương Tầm Chiêu còn là ba ruột của hai bảo bối nhà cô. "Thế nào? Cô định không biết xấu hổ, không cần mặt mũi leo lên nhà họ Dương chúng tôi à? Hàn Nhã Thanh, sao trước đây tôi không nhìn ra, cô tự nhiên lại không biết xấu hổ như vậy chứ." Ông cụ Dương càng lúc càng tức giận hơn, lời nói ra cũng càng khó nghe hơn. "Hàn Nhã Thanh, tôi khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền nữa. Với dáng vẻ xấu xí này của cô, cô cho rằng Tầm Chiêu sẽ thật sự thích cô sao? Bản thân cô cũng biết, trước đây Tầm Chiêu cưới cô chỉ là để lợi dụng cô nắm lấy cổ phần của Dương thị mà thôi. Tầm Chiêu vừa nắm được cổ phần của Dương thị lại ly hôn với cô, chứng tỏ cô đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Cho nên, từ đầu tới cuối, nó chỉ lợi dụng cô, nó căn bản chưa từng thích cô." Ông cụ Dương biết phụ nữ để ý nhất chính là những điều này, cho nên ông cụ muốn lợi dụng điểm này để công kích Hàn Nhã Thanh, để gây xích mích cho quan hệ giữa hai người. Thật ra trong lòng ông cụ Dương biết rất rõ là Dương Tầm Chiêu thật sự thích Hàn Nhã Thanh, cũng bởi vì biết điểm này, ông cụ Dương mới sốt ruột như vậy. Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ và thoáng ngẩn người.