Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Chương 464 : Cậu ba dương lên cơn ghen (1)
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Hàn Nhã Thanh nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra, nhập số điện thoại của Bùi Dật Duy rồi gọi đi.
Điện thoại mới reo chuông, Bùi Dật Duy đã lập tức nghe máy, giọng nói của anh cũng truyền đến ngay: “Thanh Thanh.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ấm áp, bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
“Ông nội bảo tôi qua bàn chuyện công ty với anh, bàn chuyện công ty không phải nên ở công ty sao?” Lúc này, giọng điệu của Hàn Nhã Thanh chỉ là đang bàn công việc, dù sao bây giờ đang nói chuyện công chứ không phải chuyện tư.
“Em cũng biết chị cả đang ở công ty, vì vậy đến công ty không được tiện lắm, mà anh cảm thấy không thể nào hẹn ở khách sạn mãi được, nên anh cảm thấy bàn bạc ở nhà vẫn tiện hơn, đương nhiên nếu em muốn đổi nơi khác, chúng ta đổi là được. Hay là em chọn một nơi đi, thật ra anh cảm thấy ở nơi nào cũng vậy thôi, thế nào? Chẳng lẽ em còn sợ anh làm gì em à?” Bùi Dật Duy giải thích liền một hơi, nhưng mà, rõ ràng câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày lại, thật ra, cô biết cô không cần phòng bị Bùi Dật Duy điều gì cả, con người của Bùi Dật Duy cô cũng biết rõ.
Cô và Bùi Dật Duy yêu đương gần hai năm, Bùi Dật Duy mới hôn cô có hai lần, hơn nữa còn là hôn vào trán cô.
Từ trước đến nay Bùi Dật Duy vẫn rất quy củ, không làm gì cô cả, không giống như tên vô lại Dương Tầm Chiêu kia.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh khẽ sáng lên, không có chuyện gì cô nhớ đến Dương Tầm Chiêu làm gì chứ?
Vừa nghĩ đến Dương Tầm Chiêu, tâm trạng của Hàn Nhã Thanh lại có chút gợn sóng, không thể nào duy trì trạng thái bình tĩnh thường ngày.
“Hẹn ở nhà hàng đi.” Vốn Hàn Nhã Thanh cảm thấy không cần thiết phải đổi địa điểm, nhưng không biết tại sao, lúc này cô lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Hàn Nhã Thanh nhớ đến lời ban sáng Dương Tầm Chiêu nói, cô nghĩ, nếu Dương Tầm Chiêu đến nhà một người đàn ông gặp thì...
Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng lóe lên, sao cô lại nghĩ đến Dương Tầm Chiêu rồi, hơn nữa, cô đi đâu, gặp mặt ai thì liên quan gì đến Dương Tầm Chiêu chứ?
Sao cô phải sợ Dương Tầm Chiêu biết được?
Có phải là cô trúng độc của Dương Tầm Chiêu rồi hay không?
Hàn Nhã Thanh muốn thay đổi ý, định nói không cần đổi địa điểm nữa, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, cuối cùng cô vẫn không thể nói ra thành lời.
Đâu bên kia điện thoại, cơ thể Bùi Dật Duy trở nên cứng nhắc, anh vốn tưởng rằng anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, Hàn Nhã Thanh sẽ không đổi địa điểm nữa, không ngờ cô vẫn kiên trì muốn đổi, hơn nữa còn là đổi đến nhà hàng, bây giờ cô lại phòng bị anh đến mức này sao?
“Được, gần chỗ anh có một nhà hàng khá ổn, anh gửi địa chỉ cho em.” Nhưng mà, Bùi Dật Duy không nói thêm gì nữa, lập tức đồng ý với suy nghĩ đổi địa điểm của cô.
“Được.” Hàn Nhã Thanh thầm thở phào một hơi, thấp giọng đồng ý, sau đó lập tức cúp máy.
Sau đó, Bùi Dật Duy gửi địa chỉ của nhà hàng cho cô.
Lúc Hàn Nhã Thanh đến, Bùi Dật Duy đã đặt xong phòng, đang ngồi trong đó đợi cô.
Hàn Nhã Thanh mở cửa, lập tức nhìn thấy Bùi Dật Duy đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng có mùi thuốc rất nồng.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy có vài đầu mẩu thuốc trong gạt tàn.
Lúc cô quen biết Bùi Dật Duy, anh đã hút thuốc rồi, hơn nữa còn là nghiện, nhưng cô không thích mùi thuốc, sau đó Bùi Dật Duy đã cai thuốc.
Ngửi thấy mùi thuốc, Hàn Nhã Thanh cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái, nhưng cô không nói gì, chỉ là lúc bước vào cô không đóng cửa.
Bùi Dật Duy quay người lại, nhìn thấy cô, dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó mở cửa sổ trước mặt ra.
Qua một lúc sau, mùi thuốc tản đi gần hết, Bùi Dật Duy mới đóng cửa phòng lại, sau đó lấy văn kiện đã chuẩn bị từ trước ra.
“Đây là hợp đồng mà anh đã chuẩn bị trước, em xem một lát đi.” Bùi Dật Duy đưa hợp đồng đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.
“Tôi kí tên là được phải không?” Hàn Nhã Thanh không hiểu về việc làm ăn, cô cũng không xem kĩ càng, chỉ cầm bút lên, chuẩn bị kí tên, vậy là xong chuyện rồi.
“Em chẳng thèm xem qua vậy, không sợ bị lừa sao?” Bùi Dật Duy nghe thấy lời cô nói, khẽ cong khóe môi, bật cười nhẹ.
Điều này ít nhất cũng chứng tỏ là cô tin tưởng anh nhỉ?
“Hàn Thị đã như vậy rồi, cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, tôi còn gì để mà lo lắng nữa.” Hàn Nhã Thanh cúi đầu, tìm được nơi cần phải kí tên, cầm bút lên, lập tức kí tên mình xuống.
Hàn Thị lúc này có thể phá sản bất cứ lúc nào, số cổ phần của Hàn Thị trong tay Bùi Dật Duy vốn chẳng đáng mấy đồng tiền.
Bùi Dật Duy hơi ngơ ra, ý cười trên gương mặt dần dần lụi tàn, trong lòng có chút lạnh lẽo.
“Như vậy là được rồi sao?” Sau khi Hàn Nhã Thanh kí tên xong, cô lại đưa hợp đồng đến trước mặt anh.
Bùi Dật Duy nhận lấy, sau đó chậm rãi mở ra, sau khi lật hết một lượt bản hợp đồng, anh đột nhiên ngẩng đâu lên, khẽ nói:
“Thanh Thanh, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày lại, hiển nhiên là cô không ngờ đột nhiên Bùi Dật Duy lại nhắc đến điều này, cô hơi mím môi lại: “Hôm nay tôi thay ông nội đến đây để bàn chuyện của công ty, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”
Chuyện giữa cô và anh đã kết thúc từ sáu năm trước rồi.
Nếu như đã kết thúc, vậy thì không cần phải nhớ lại nữa.
“Lúc đó, em mới mười sáu tuổi, em ôm một cái bình thủy tinh, chạy đến nhà bà nội của anh, nói là muốn anh bắt dế cùng em, rồi kì nghỉ hè đó, anh bị em kéo đi bắt dế cả một mùa hè.” Bùi Dật Duy nói, rồi lấy một chiếc bình từ dưới ngăn bàn ra.
Hàn Nhã Thanh vừa nhìn lập tức nhận ra ngay, đó là cái bình mà hồi nhỏ cô ôm đi bắt dế, chỉ là sau kì nghỉ hè năm đó, cái bình này đột nhiên biến mất, không ngờ, hóa ra là bị Bùi Dật Duy lấy đi.
“Một năm sau đó, lúc anh được nghỉ trở về nhà bà nội, em nói với anh, em không chơi dế nữa, em nói em là một cô gái, em nói một cô gái bắt dế thì không thục nữ, rồi kì nghỉ hè đó, anh bị em kéo đi bắt ếch cả một kì nghỉ, rồi em đặt con ếch trong phòng anh, nói là để bọn chúng bắt muỗi cho anh.” Nói đến đây, Bùi Dật Duy khẽ cong khóe môi, gương mặt trở nên tươi tắn hơn một chút.
Anh còn nhớ kết cục cuối cùng là, khắp nơi trong phòng anh đều là ếch.
Lúc đó cô vô cùng nghịch ngợm, không giống con gái một chút nào cả.
Lúc đó cô không xinh đẹp, nhưng lại dễ dàng thu hút được sự chú ý của anh.
Sau đó, Bùi Dật Duy lấy ra một bức tranh dưới ngăn bản, đó là bức tranh đầu tiên mà cô vẽ, là do anh dạy cô, phía trên toàn bộ đều là ếch, một tờ giấy chỉ toàn là hình ếch.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh khẽ sáng lên, cô không ngờ, Bùi Dật Duy vẫn luôn giữ bức tranh này, cô cứ tưởng anh đã vất nó đi từ lâu rồi.
“Tổng cộng anh trở về nhà bà nội hai kì nghỉ hè, trong hai kì nghỉ đó, trừ những lúc anh ngủ, thời gian còn lại đều bị em chiếm dụng rồi.” Bùi Dật Duy nhìn cô, ánh mắt chan chứa ý cười.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
158 chương
30 chương
91 chương
10 chương
131 chương
32 chương