Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Chương 456 : Cậu ba dương quá gian xảo (4)
Thư ký Lưu nhìn Hàn Nhã Thanh, nói với cô lời tổng giám đốc trước đó đã nói với anh ta: “Tổng giám đốc nói làm việc theo quy tắc."
Hàn Nhã Thanh khẽ sửng sốt, cô vừa hỏi câu này, vốn cũng là muốn thăm dò thư ký Lưu, cô muốn biết chuyện này có phải Dương Tầm Chiêu sắp đặt không.
Làm theo quy tắc? Đã làm theo quy tắc, sao còn kêu thư lý Lưu tới tìm cô nói chuyện?
Nói ra như vậy là ý của Dương Tầm Chiêu.
Thực ra cô sớm đã biết đây nhất định là ý của anh, nhưng tình huống bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi.
Dù sao chuyện này quả thực rất nghiêm trọng.
“Anh ta đâu?” Đã là ý của Dương Tầm Chiêu, hơn nữa chuyện này vốn là trò quỷ Dương Tầm Chiêu làm, cho nên, bây giờ cô phải gặp anh.
Cô muốn hỏi rõ đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cô muốn biết Dương Tầm Chiêu rốt cuộc muốn làm gì?
“Mợ chủ muốn gặp tổng giám đốc sao? Nếu Mợ chủ muốn gặp, tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc, xem anh ấy có thời gian không...” Thư ký Lưu vội tiếp lời cô.
Hàn Nhã Thanh không nói chuyện, chỉ nhìn thư ký Lưu một cái, thân thể anh ta có chút cứng ngắc, nghẹn lại lời phía sau, vội lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tầm Chiêu.
“Tổng giám đốc, Mợ chủ muốn gặp anh.” Điện thoại kết nối, thư ký Lưu bèn trực tiếp nói.
Hàn Nhã Thanh không nghe thấy Dương Tầm Chiêu bên đầu kia điện thoại nói gì, thư ký Lưu đã nhanh chóng cúp máy.
“Mợ chủ, tổng giám đốc nói sẽ tới ngay, kêu Mợ chủ đợi một chút.” Thư ký Lưu cúp điện thoại, nhìn Hàn Nhã Thanh, thái độ càng thêm khách sáo.
“Thư ký Lưu, anh phối hợp với tổng giám đốc nhà anh diễn ra vở kịch này có mệt không?” Hàn Nhã Thanh khẽ cười, nếu cô không nhìn ra những chuyện này đều là do Dương Tầm Chiêu sắp xếp, cô sẽ không phải Hàn Nhã Thanh.
Thư ký Lưu không phủ nhận, mặt có chút không tự nhiên.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh mơ hồ cong lên nụ cười lạnh, cô muốn xem xem Dương Tầm Chiêu rốt cuộc muốn làm gì?
Có lẽ là để che giấu xấu hổ, thư ký Lưu cầm ly nước đưa tới trước mặt Hàn Nhã Thanh: “Mợ chủ, cô uống chút nước.”
Hàn Nhã Thanh hơi khát, cô cầm ly nước, xem thử, không phát hiện có gì bất thường mới uống vài ngụm.
Ly nước không lớn, cô uống vài ngụm, nước trong ly đã không còn bao nhiêu.
Thư ký Lưu thấy cô sắp uống hết, vội nói: “Tôi lấy thêm nước cho Mợ chủ, bây giờ trời lạnh, tôi giúp Mợ chủ lấy nước nóng đi.”
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô cũng biết, chuyện này không thể trách thư ký Lưu, anh ta chỉ là nghe lệnh làm việc.
Hàn Nhã Thanh làm việc trước nay sẽ không giận cá chém thớt người khác.
Thư ký Lưu cầm bình thủy ở một bên, giúp Hàn Nhã Thanh rót đầy ly, anh ta giúp cô thêm nước sôi.
“Mợ chủ, cẩn thận nóng.” Thư ký Lưu thêm đầy nước, sau đó đặt ly trước mặt Hàn Nhã Thanh.
“Thư ký Lưu, tôi thấy tổng giám đốc nhà anh đã ly hôn rồi, cho nên, xưng hô Mợ chủ vẫn là để lại cho vợ sau của tổng giám đốc nhà anh đi.” Hàn Nhã Thanh lúc này nghe thư ký Lưu gọi cô là Mợ chủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút chói tai.
Thư ky Lưu cười cười, không nói gì.
Tiếp đó, anh ta không nói gì nữa, Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng không chủ động mở miệng, trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Thời gian chậm chạp trôi đi, Dương Tầm Chiêu vẫn chưa xuất hiện.
Hàn Nhã Thanh trước nay luôn bình tĩnh, cho nên cô đợi, yên lặng chờ đợi.
Chỉ là, chính vào lúc này, điện thoại của thư ký Lưu bỗng vang lên.
Anh ta lướt nhìn, vội nhận: “Dạ, dạ, tôi biết rồi.”
Thư ký Lưu liên tục đáp, cúp điện thoại xong, nhìn Hàn Nhã Thanh: “Mợ chủ, tổng giám đốc nói có chút chuyện trễ nãi, xin Mợ chủ đợi thêm một lát.”
Hàn Nhã Thanh mím môi không nói chuyện, trước giờ cô luôn bình tĩnh, lúc này trong lòng lại cảm thấy có chút nôn nóng, cô mơ hồ cảm giác miệng hơi khô, Hàn Nhã Thanh bưng ly nước trước mặt lên, uống hai ngụm.
Trước đó lúc cô uống nước đã kiểm tra, không có bất kỳ vấn đề gì, sau đó thư ký Lưu thêm nước nóng cho cô, lúc này vừa khéo nước đã ấm.
Nhưng Hàn Nhã Thanh uống hai ngụm xong mới bỗng nhiên phát hiện không đúng, vừa nãy trong lòng cô nghĩ chuyện của Dương Tầm Chiêu, lúc uống nước không chú ý, uống rồi mới cảm thấy mùi vị không đúng.
Rõ ràng là nước, nhưng lại mơ hồ có chút vị rượu. (truyện hay)
Rất rõ ràng, vị rượu rất nhạt, nhạt tới mức lúc nãy cô uống cũng không ngửi thấy.
Nhưng dù có nhạt thì đó cũng là rượu, điểm này Hàn Nhã Thanh rất chắc chắn.
Mắt Hàn Nhã Thanh mở to, nhanh chóng nhìn thư ký Lưu: “Trong nước có rượu.”
Câu này của cô không phải câu nghi vấn, mà là giọng điệu hoàn toàn khẳng định.
Nếu là người thường, chút rượu này đương nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cô không giống vậy, cô mẫn cảm với rượu, chút rượu này đã có thể khiến cô choáng váng.
Dương Tầm Chiêu biết cô hễ uống rượu là váng vất, cho nên, Hàn Nhã Thanh biết nhất định là do Dương Tầm Chiêu sắp đặt.
Dương Tầm Chiêu thật là phí hết tâm cơ.
“Mợ chủ, tôi...” Thư ký Lưu đối diện với ánh mắt cô, có chút sợ hãi, ánh mắt Mợ chủ dường như còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc.
Cô khẽ trâm mặt, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, cô muốn tranh thủ lúc mình còn chưa choáng váng vội vàng rời đi.
Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu bắt đầu mơ hồ, cô tăng nhanh bước chân đi ra ngoài cửa, chỉ là lúc cô mở cửa, lại trực tiếp đụng vào một bờ ngực.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, lúc nhìn rõ người trước mặt, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh thiết kế.
Hàn Nhã Thanh vội lùi về phía sau một bước, lùi khỏi ngực anh, nhưng lại cảm thấy đầu càng váng vất, cô cảm thấy mình đứng không vững nữa.
“Dương Tầm Chiêu, anh có ý gì?” Lúc này, đầu cô choáng váng, nhưng vẫn còn chút ý thức, cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận không hề che giấu.
Lúc Hàn Nhã Thanh nói câu này, thân thể lảo đảo, xém chút ngã xuống.
“Cẩn thận chút.” Dương Tầm Chiêu cả kinh, vội bước tới đỡ cô.
“Dương Tầm Chiêu, anh khốn khiếp.” Cô cắn răng nghiến lợi mắng, sau đó bèn hôn mê, ngã vào lòng anh, cô thật sự không có chút sức đề kháng nào đối với rượu.
Dương Tầm Chiêu biết rõ điểm này, cho nên anh âm hiểm lợi dụng nó.
Dương Tầm Chiêu vươn tay, ôm cô vào lòng, mắt lóe lên, nếu anh không làm vậy, cô có thể tới gặp anh sao?
Nếu anh không làm vậy, anh có thể có cơ hội nói chuyện năm năm trước đàng hoàng với cô sao?
Anh quá hiểu cô, cô chính là không thấy quan tài không đổ lệ, cho nên, chuyện năm năm trước cần khôi phục nguyên trạng, chỉ có như vậy cô mới có thể nhận.
“Tổng giám đốc, hình như Mợ chủ tức giận rồi, Mợ chủ tỉnh lại có giết tôi không.” Thư ký Lưu nghĩ tới ánh mắt cuối cùng Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta liên không nhịn được sợ hãi.
Anh ta bây giờ đã biết thân phận khác của cô, Mợ chủ là chuyên gia tâm lý học tội phạm
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
158 chương
30 chương
91 chương
10 chương
131 chương
32 chương