Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Chương 1602 : Cậu Ba Dương Đang Cáu Kỉnh 1
Huống hồ tổng giám đốc và bà chủ sắp kết hôn rồi, hai người đã là người một nhà rồi mà, đi theo ai mà chả như nhau, cũng có gì khác biệt lắm đâu, tổng giám đốc đâu cần phải so đo tới như vậy.
Hơn nữa ban nãy thư ký Lưu nhìn ra được bà chủ chỉ đang đùa với anh ta thôi, không phải muốn cướp anh ta thật.
“Tổng giám đốc, thực ra bà chủ đang nói đùa thôi.” Thư ký Lưu cảm thấy cần phải giải thích giúp bà chủ một câu, đừng để tổng giám đốc hiểu lầm bà chủ.
Nhưng anh ta vừa nói lời giải thích này ra, lại nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc nhà mình hình như càng trầm hơn một chút.
Thư ký Lưu hoảng sợ trong lòng, anh ta vừa nói sai gì à?
Không phải chứ? Lời anh ta vừa nói rõ ràng là đang giải thích cho bà chủ mà, sao có thể sai được.
Vì sao Tổng giám đốc lại tức giận chứ?
Tổng giám đốc không tin lời anh ta à?
Cho dù tổng giám đốc không tin lời anh ta, thì sắc mặt cũng không đến mức trở nên khó coi như vậy chứ.
Thư ký Lưu nghĩ thầm không biết có nên giải thích thêm mấy câu không.
Nhưng ngay lúc anh ta mở miệng muốn nói, Dương Tầm Chiêu đột nhiên vươn tay ra túm lấy cổ tay Hàn Nhã Thanh, sau đó kéo cô ra khỏi thang máy đi thẳng tới văn phòng của anh.
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu vẫn cứ sa sầm như vậy, hơn nữa còn chẳng nói một câu nào.
Thư ký Lưu kinh ngạc tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, anh ta thực sự không dám tin tổng giám đốc nhà anh ta lại đối xử với bà chủ như vậy.
Thư ký Lưu biết rõ tình cảm tổng giám đốc dành cho bà chủ là như thế nào.
Anh ấy đối xử với bà chủ đúng thật là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan luôn.
Nhưng thái độ bây giờ của tổng giám đốc với bà chủ là sao?
Có thể nhìn ra được bây giờ tổng giám đốc nhà anh ta rất tức giận, rất phẫn nộ.
Nhưng chuyện đã qua hơn một tiếng đồng hồ rồi, lẽ ra tổng giám đốc cũng đã bình tĩnh lại rồi chứ.
Hơn nữa bây giờ bà chủ còn tự mình tới đây tìm tổng giám đốc, tổng giám đốc chẳng có lý do gì để tức giận như vậy, phẫn nộ như vậy cả.
Không đúng, chắc chắn là anh ta đã bỏ qua chuyện gì đó vô cùng quan trọng rồi.
Nhưng với những gì cô hiểu về Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy không đến mức đó.
Động tác của Dương Tầm Chiêu vừa mãnh liệt vừa hung hăng, cứ như hận không thể nuốt chửng cô vào bụng vậy, không để lại cho cô chút không gian nào, Hàn Nhã Thanh bỗng chốc cảm thấy hô hấp có hơi khó khăn.
Anh đang muốn lấy mạng của cô đấy à?
Tay của Hàn Nhã Thanh bị anh túm chặt lấy, không cử động được, cũng chẳng thể tránh thoát.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể nhấc chân lên đá anh để anh buông cô ra.
Chân Dương Tầm Chiêu bị cô đá một cái, lực đá không hề mạnh nên anh chẳng có phản ứng gì.
Chỉ khi Hàn Nhã Thanh nhấc chân lên đá anh thêm một lần nữa, chân anh mới thuận theo lực của cô mà đè xuống, khống chế lấy đôi chân của cô luôn.
Mà khi làm tất cả những động tác này, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn hôn cô không ngừng nghỉ, hơn nữa còn hôn càng mạnh hơn, hung hăng hơn.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy không biết là bờ môi cô bị anh ma sát tới đau hay là cắn tới đau nữa.
Hàn Nhã Thanh biết anh đang tức giận, nhưng anh có tức giận thì cũng cũng không thể như vậy được, có chuyện gì mà không thể nói chuyện tử tế được hả?
Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng tìm được một cơ hội tạm thời tránh né được bờ môi của anh, có thể hít sâu được một hơi rồi.
Thấy môi Dương Tầm Chiêu lại đè lên lần nữa, Hàn Nhã Thanh nôn nóng trong lòng, đầu cô cúi xuống áp trán vào môi anh.
Bây giờ tay và chân cô đều bị anh khống chế, cô chỉ có thể dùng được cách này thôi.
“Không phải anh bảo có chuyện muốn bàn sao??” Hàn Nhã Thanh nhân cơ hội khó khăn lắm mới có được này, nhanh chóng mở lời.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, cô nhắc tới nói chuyện làm anh lại nhớ tới gã Bùi Dật Duy lần nữa.
“Không bàn nữa.” Bây giờ Dương Tầm Chiêu không muốn nói, giờ anh chỉ muốn hôn cô thôi, chỉ muốn cô thôi.
Dương Tầm Chiêu từ chối vô cùng dứt khoát, còn chưa nói xong hai chữ “không nói” này, anh lại tiếp tục hôn xuống môi cô.
“Dương Tầm Chiêu, anh làm sao vậy?” Hàn Nhã Thanh có chút khó chịu, cũng có chút bất lực.
Cô nhận ra được anh đang tức giận, cũng nhận ra được anh đang cáu kỉnh với cô..
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
122 chương
59 chương
48 chương
176 chương