Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

Chương 1577 : Cơn Giận Của Anh Ta 2

Nếu sau khi ra ngoài, cô trực tiếp đi tìm Bùi Dật Duy, anh ta cũng sẽ chẳng cương quyết ngăn cản. Thế mà bây giờ cô lại giận anh ta, thậm chí còn hận anh ta nữa? Tạm thời anh ta vẫn chưa thể thay đổi được việc trái tim cô dành cho Bùi Dật Duy, nhưng anh ta không thể nuông chiều để cô hận anh ta được. Liễu Ảnh nhìn anh ta, đột nhiên cất tiếng cười khẩy, dung túng cô? Anh ta dung túng cô ư? Đúng thật là mỉa mai. Anh ta đưa cô tới bên mình chỉ để trả thù ba cô, hại chết ba cô rồi, anh ta vẫn chưa nguôi hận, nên vẫn tiếp tục hành hạ cô, còn muốn sỉ nhục cô. Cô là kẻ thù của anh ta, giữa anh ta và cô có mối hận thù sâu nặng, nói dung túng cô là thế nào? Tư Đồ Không nói câu này mà không cảm thấy tội lỗi sao? Lương tâm không cắn rứt sao? “Nói năng cho tử tế, đừng có giở cái thói quái gở ấy ra với tôi. Rốt cuộc em còn muốn sao đây?” Lúc này, hơi thở Tư Đồ Không đã hơi dồn dập rồi, nụ cười khẩy vừa nãy của cô mang theo vẻ lạnh lùng, còn cả sự mỉa mai, khiến thâm tâm anh ta cảm thấy hơi bất an. Anh ta không thích cô như thế, anh ta thà nhìn dáng vẻ cô giả bộ ngoan ngoãn nghe lời trước đây, còn hơn là thấy cô thế này. “Tôi muốn như thế nào à? Tôi muốn như nào là có thể như thế ấy sao?” Cuối cùng Liễu Ảnh cũng lên tiếng. Tiếng nói vừa thốt ra nghe khàn đặc, hoàn toàn không nhận ra được chất giọng thường ngày, cô đã khóc quá lâu, đã khóc tới khàn cổ họng. Nghe thấy giọng nói khàn đặc của cô, trái tim Tư Đồ Không thắt lại, nhưng nhớ tới việc cô khóc ra nông nỗi này là vì Bùi Dật Duy, anh ta lại không nhịn nổi cơn tức giận. Lúc này, Tư Đồ Không tưởng cô vẫn đang nói về chuyện của Bùi Dật Duy, mặt anh ta sa sầm xuống, từ chối thẳng thừng: “Không được.” Anh ta có thể đồng ý với cô bất cứ chuyện gì khác, nhưng riêng chuyện về Bùi Dật Duy thì không được. Đương nhiên, bây giờ Bùi Dật Duy đã đi tự thú vì tội giết người, cho dù không bị phán tử hình thì chắc chắn cũng phải ngồi tù, nên giữa cô và Bùi Dật Duy chắc chắn không thể đi tới đâu. Nhưng anh ta lại không muốn nhìn thấy cô đau buồn vì Bùi Dật Duy, không muốn cô phải chạy vạy khắp nơi vì chuyện của Bùi Dật Duy. Hơn nữa, bây giờ Liễu Ảnh đang cố ý chọc giận anh ta. Cô biết trước giờ anh ta luôn độc đoán, chắc chắn anh ta sẽ không chấp nhận được việc người phụ nữ của mình thích người đàn ông khác. Cô biết, khi mình nói như vậy, chắc chắn Tư Đồ Không sẽ tức giận, mà chỉ khi Tư Đồ Không giận lên, tiếp đó đến lúc cô hỏi anh ta về chuyện năm năm trước, Tư Đồ Không mới buông lỏng cảnh giác, cô mới có thể biết được sự thật. Thế nhưng, Liễu Ảnh còn chưa nói dứt lời đã im bặt, bởi bàn tay Tư Đồ Không đang bóp cằm cô siết rất mạnh, đau tới mức cô phải hít ngược một ngụm khí lạnh, buộc phải dừng lại. “Liễu Ảnh, đừng thử thách thức giới hạn của tôi.” Lúc này, đôi mắt lạnh lẽo kia của Tư Đồ Không có thể đóng băng người khác, dưới vẻ lạnh lùng còn ẩn chứa sát ý đầy phẫn nộ. Vừa mới nghe thấy cô nói như vậy, trong phút giây ngắn ngủi, anh ta đã thực sự muốn giết chết cô. Tuy năm năm trước, anh ta từng đọc được nhật ký của cô, biết cô thích Bùi Dật Duy, nhưng biết thì cũng chỉ biết vậy thôi. Bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, từng câu từng chữ mà cô nói như từng vết dao đang cứa lên trái tim anh ta, đau đớn thấm đẫm máu. Sao cô có thể, sao có thể nói như vậy trước mặt anh ta? Sao cô dám, sao cô dám nói yêu Bùi Dật Duy trước mặt anh ta? Vừa rồi không phải cô nói thích, mà là yêu, cô yêu Bùi Dật Duy. Vậy còn anh ta thì sao, đã bao giờ cô nghĩ tới anh ta chưa. “Tôi chỉ đang nói lời thật lòng mà thôi, sao lại là thách thức giới hạn của Tổng giám đốc Tư Đồ được. Không phải Tổng giám đốc Tư Đồ đã biết tôi thích Bùi Dật Duy từ lâu rồi sao? Đây là sự thật...” Liễu Ảnh không sợ anh ta, lúc này cô thật sự không sợ anh ta. Cô còn gì phải sợ nữa chứ. Bây giờ, cô chỉ muốn liều mạng với anh ta. Việc gì phải sợ nữa?.