Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Chương 1567 : Sự Thật Năm Ấy 2
Liễu Ảnh bắt xe tới trung tâm thương mại, Lưu Trung Nam cũng bám sát phía sau.
Anh ta thấy Liễu Ảnh đi vào trong trung tâm thì dừng lại một lát, rồi cũng vào theo.
Vào tới bên trong, đúng lúc anh ta nhìn thấy Liễu Ảnh đang đứng trên thang máy.
Lưu Trung Nam cũng theo lên thang máy, đi theo Liễu Ảnh tới tầng ba, nhưng khi nhìn thấy Liễu Ảnh đi vào một cửa hàng bán nội y nữ, vẻ mặt Lưu Trung Nam chợt trở nên bối rối.
Anh ta không thể nào đi theo vào tận cửa hàng bán nội y nữ được.
Dạng cửa hàng như thế này không có lối ra nào khác.
Anh ta đứng đợi ở đây là được.
Do là cửa hàng bán nội y nên Lưu Trung Nam không tiện đứng quá gần, đương nhiên cũng không thể lén lút quan sát tình hình bên trong, nên anh ta chỉ đứng ở đằng xa nhìn sang phía bên này.
Sau khi đi vào cửa hàng bán nội y, Liễu Ảnh chỉ gặp hai nhân viên bán hàng, không thấy bóng dáng bà Tư Đồ đâu cả.
Tuy Liễu Ảnh chưa bao giờ gặp bà Tư Đồ, nhưng cô từng xem những cuộc phỏng vấn liên quan tới bà ta, dĩ nhiên cô có thể nhận ra được bà Tư Đồ.
“Cô là cô Liễu phải không ạ?” Ngay lúc Liễu Ảnh đang nghi hoặc thì có một nhân viên bán hàng đi tới trước mặt cô.
“Đúng vậy, chính là tôi.” Liễu Ảnh gật đầu cất tiếng đáp lại, cũng đoán được rằng, nhân viên bán hàng biết cô chắc chắn là do có liên quan tới bà Tư Đồ.
“Mời cô Liễu đi bên này, bà Tư Đồ đang đợi cô đấy ạ.” Nhân viên bán hàng dẫn Liễu Ảnh đi vào một căn phòng ở phía sau.
Trước đây, Liễu Ảnh chưa bao giờ đi dạo trong những cửa hàng sang chảnh như thế này, nên không hề biết, căn phòng mà cô vốn tưởng là phòng thay đồ, lại là một phòng tiếp khách cỡ nhỏ.
Nhân viên bán hàng dẫn Liễu Ảnh vào phòng rồi đi ra ngay.
Lúc rời đi còn đóng cửa phòng lại.
“Cô Liễu, ngồi đi.” Bà Tư Đồ nhìn về phía Liễu Ảnh, khuôn mặt tươi cười, giọng nói vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi như trong điện thoại, khiến người khác có cảm giác rất thoải mái.
Nhưng khi đứng trước mặt bà Tư Đồ vào lúc này, Liễu Ảnh lại cảm nhận được một loại áp lực.
Tuy giọng nói của bà Tư Đồ rất dịu dàng, lối ăn nói cũng rất khách sáo, nhưng vốn dĩ, bà ta thực sự rất gia trưởng.
Gia trưởng giống như Tư Đồ Không, hoặc có thể, bà ta còn thâm sâu khó dò hơn cả Tư Đồ Không.
Liễu Ảnh mím môi không nói lời nào, đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà Tư Đồ.
Lại còn chuyện tổn thương cô cái gì nữa?
Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì hết vậy?
Những điều mà bà Tư Đồ nói thực sự là chuyện có liên quan tới cô sao?
Có khi nào bà Tư Đồ nhớ nhầm rồi không?
“Bà Tư Đồ, tôi không hiểu ý của bà cho lắm.” Cuối cùng, Liễu Ảnh vẫn không nhịn được mà cất lời, bởi vì cô thực sự không hiểu những lời bà Tư Đồ đang nói.
“Haiz.” Lần này, tiếng thở dài khe khẽ của bà Tư Đồ cũng rõ ràng hơn.
Bà ta nhìn thẳng vào Liễu Ảnh: “Tôi biết cô là một cô gái tốt, cô là người vô tội, cho nên khi đó, lúc Không muốn lợi dụng cô để trả thù Liễu Vu Tiên, tôi cũng không đồng ý đâu, thế nhưng lúc đó nó chẳng chịu nghe.”
Lần này, cuối cùng bà Tư Đồ cũng đã trình bày khá đầy đủ, về cơ bản có thể nghe ra được câu nói của bà ta là có ý gì.
Nhưng Liễu Ảnh thì lại hoàn toàn sững sờ.
Cô nhìn chằm chằm bà Tư Đồ, tròng mắt bất động, cứ dán chặt vào bà Tư Đồ như vậy.
Liễu Ảnh cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm, lời bà Tư Đồ nói thực sự rất vô lý.
Liễu Vu Tiên là ba của cô, bản thân cô sẽ không bao giờ quên.
Cô tin chắc rằng, người mà bà Tư Đồ nhắc tới lúc này chính là ba của cô.
Thế nhưng Tư Đồ Không lợi dụng cô để trả thù ba cô ư? Sao có thể như thế được?
Khi đó rõ ràng là Tư Đồ Không đã cứu ba cô.
Nếu không nhờ có Tư Đồ Không thì chắc chắn, ba cô sẽ phải ngồi tù, có khi còn chết rục ở trong tù..
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
158 chương
30 chương
91 chương
10 chương
131 chương
32 chương