Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Chương 1375 : Gieo Gió Gặt Bão 2
Bây giờ Trác Hiểu Lam đã bị đưa vào đồn cảnh sát và bị cảnh sát nhốt lại, chuyện này chắc chắn không thể che giấu được nữa.
Việc quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách cứu Lam Lam ra, dù dùng cách gì ông ta cũng không thể để con gái mình phải ngồi tù.
“Bây giờ chúng ta cũng đến đồn cảnh sát xem có chuyện gì đi.” Ba Trác gọi điện xong thì nhanh chóng lên xe.
Khi ba Trác và mẹ Trác đến đồn cảnh sát, nhóm luật sư của nhà họ Trác đã đến trước, luật sư của nhà họ Trác làm việc rất hiệu quả, họ đã nắm rõ tình hình.
“Tổng giám đốc Trác, bà Trác.” Luật sư Vương thấy ba mẹ Trác đến thì vội tới chào.
“Tình hình thế nào rồi? Lam Lam sao rồi?” Bây giờ điều mẹ Trác lo lắng nhất là tình hình của con gái.
“Vừa nãy tôi đã tìm hiểu rồi, những chứng cứ đưa ra đều rất bất lợi cho cô chủ, nếu theo quy định của pháp luật thì cô chủ có thể sẽ phải ngồi tù cả đời.” Luật sư Vương hiểu tâm trạng ba mẹ Trác lúc này, nhưng anh ta phải nói sự thật.
“Sao có thể? Chúng ta có thể đâm đơn kiện, có thể kiện họ, tôi không tin chúng ta không thắng họ.” Mẹ Trác hiển nhiên vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, bà ta vẫn rất hùng hồn.
“…”
Luật sự Vương nhìn mẹ Trác, do dự một chút rồi vẫn nói thật: “Nếu đệ đơn kiện thì khả năng thắng của chúng ta rất thấp.”
Luật sư Vương nói câu này đã là nể mẹ Trác lắm rồi, thật ra anh ta cảm thấy nếu kiện thì họ hoàn toàn không có khả năng thắng.
“Sao có thể? Sao có thể như thế? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam…” Người mẹ Trác lảo đảo, bà ta lắc đầu thật mạnh, hiển nhiên không thể chấp nhận được sự thật này.
“Chứng cứ của họ rất đầy đủ, hơn nữa còn có nhân chứng…” Luật sư Vương thầm thở ra, sau đó mới nói tiếp: “Cậu chủ cũng là một trong số nhân chứng của họ.”
“Ý cậu là Trác Thanh? Trác Thanh định làm chứng cho họ?” Mẹ Trác trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Đó là chị gái ruột của nó mà, sao nó có thể giúp người ngoài hại chị gái mình chứ? Trác Thanh đâu? Tôi muốn hỏi nó rõ ràng.”
“Bây giờ chúng ta không thể gặp cậu chủ, cậu chủ là nhân chứng của đối phương, nếu cậu chủ không muốn gặp chúng ta thì chúng ta…”
“Tạo phản rồi, tôi là mẹ nó đấy, sao? Bây giờ tôi còn không được gặp nó nữa à?” Mẹ Trác nổi giận, hôm qua Trác Thanh nói giúp cho mấy người Dương Tầm Chiêu, bây giờ không ngờ Trác Thanh còn làm chứng cho Hàn Nhã Thanh, đúng là tức chết bà ta.
Nó có biết nó là người nhà họ Trác không?
Bây giờ Trác Thanh đang ở trong bệnh viện, ba mẹ Trác biết Trác Thanh bị thương, dù sao hôm qua chính Trác Thanh đã nói cho họ biết chuyện của Trác Hiểu Lam.
Nếu người khác đến nói ra chuyện này thì chắc chắn ba mẹ Trác sẽ không tin, nhưng dù chuyện này do Trác Thanh nói thì họ cũng không tin con gái mình lại làm ra chuyện đó.
Vết thương của Trác Thanh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi phẫu thuật phải ở lại nhập viện, nghỉ ngơi dưỡng thương trong bệnh viện.
Ba mẹ Trác có thể cảm thấy Trác Thanh không nguy hiểm đến tính mạng nên không ở lại bệnh viện quá lâu, họ đang vội giải cứu con gái.
Từ hôm qua đến giờ, họ đều đang lo chuyện của Trác Hiểu Lam, không đến bệnh viện thăm Trác Thanh lại nữa.
Nếu như mẹ Trác đến thăm Trác Thanh, đương nhiên Trác Thanh không thể tránh không gặp, chỉ là lúc này mẹ Trác có vẻ không có thời gian đến gặp anh ta.
“Bà bình tĩnh trước đi, Trác Thanh là con trai chúng ta, đương nhiên nó sẽ gặp chúng ta, lát nữa chúng ta đến gặp nó là được.” Ba Trác không xốc nổi như mẹ Trác, ông ta không cảm thấy đây là vấn đề lớn, ông ta vẫn có cách xử lý con trai mình.
“Luật sư Vương, chúng ta kiện thì có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng?” Ba Trác vẫn ôm chút hy vọng, nếu đối phương là người bình thường thì ông ta có thể dùng một vài thủ đoạn dẹp yên sự việc.
Nhưng đối phương là nhà họ Đường, còn có Dương Tầm Chiêu, ông ta muốn âm thầm động chân động tay sợ rằng cũng khó.
Luật sư Vương sửng sốt, đầu tiên anh ta nhìn bà Trác sau đó âm thầm thở dài, nói thật: “Không có cơ hội thắng, chứng cứ của họ quá đầy đủ, quá hoàn chỉnh, nếu thật sự đệ đơn kiện thì chúng ta không có cơ hội thắng.”
Sắc mặt ba Trác thay đổi nhanh chóng, ông ta nghĩ có thể sẽ rất khó nhằn, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
“Sao có thể? Rõ ràng là họ hãm hại Lam Lam, những chứng cứ của họ đều là giả, chỉ cần chúng ta…” Đến giờ mẹ Trác vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.
“Bà Trác, những bằng chứng đó là thật, những bằng chứng đó quá đầy đủ, không tìm ra dù là một sai sót nhỏ nhất, không thể là giả được.” Luật sư Vương đã làm luật sư bao nhiêu năm, bằng chứng là thật hay giả, anh ta nhìn lướt qua là biết.
“Cậu là luật sư nhà nào đấy hả? Sao cậu còn nói giúp bọn họ?” Mẹ Trác không thể chấp nhận được chuyện này bèn giận dữ mắng.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Ba Trác đã ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, thật ra dù ông ta không chịu tin Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó, nhưng ông ta vẫn hiểu con trai mình.
Con trai ông ta không thể nói dối, đừng nói đến việc nó không có lý do gì để hãm hại chị gái mình cả.
Lúc trước ba Trác theo mẹ Trác đến nhà họ Đường cũng là vì Dương Tầm Chiêu tự ý nhốt Trác Hiểu Lam, ông ta cảm thấy chuyện này do Dương Tầm Chiêu không đúng, ông ta cũng cảm thấy mình có thể nói lý một chút trong chuyện này.
“Cậu đã gặp cô chủ chưa?” Ba Trác nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là đang nghĩ cách.
“Tôi gặp rồi, nhưng cô chủ không nói gì cả…” Luật sư Vương dừng lại, ý tứ đã quá rõ ràng, cô cả cũng coi như ngầm thừa nhận.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Lẽ nào thật sự để Lam Lam của chúng ta ngồi tù à? Ông mau nghĩ cách đi.” Mẹ Trác cũng ý thức được chuyện này có lẽ không đơn giản, dễ dàng như mình tưởng, vì thế cũng đã hơi lo lắng.
“Ông mau tìm người đi, chẳng phải ông có người quen trong đồn cảnh sát sao? Đi tìm họ đi, nghĩ cách cứu Lam Lam ra.” Bây giờ mẹ Trác chỉ một lòng muốn cứu con gái ra, cho dù bà ta đã biết con gái thật sự làm sai, bà ta cũng không cảm thấy đó là một vấn đề lớn.
Luật sư Vương mím môi muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ bà Trác lúc này lại thôi.
Luật sư Vương biết những chứng cứ đó là do cậu ba Dương đích thân gửi đén, hơn nữa lần này cô Trác đã nhắm vào cô cả nhà họ Đường.
Giám đốc Trác quen người ở đồn cảnh sát, chẳng nhẽ cậu ba Dương không quen?
Nhà họ Đường không có ai quen chắc?
Nếu nói về thực lực thì nhà họ Trác không so được với nhà họ Đường, lại càng không so được với cậu ba Dương.
Vò vậy luật sư Vương cảm thấy tìm người giải quyết cũng vô ích.
Nếu cô Trác không sai thì có thể đi tìm người, nhưng bây giờ rõ ràng là lỗi của cô Trác, hơn nữa những việc cô Trác làm dù anh ta nhìn cũng thấy đáng sợ.
“Được rồi, bà đừng làm ồn nữa, tôi đi tìm phó cục trưởng Lý.” Ba Trác bị mẹ Trác ồn ào phát bực, nhưng vẫn đồng ý đi tìm người.
Luật sư Vương nhìn ba Trác, trong mắt loé lên vài phần kinh ngạc, anh ta vốn tưởng giám đốc Trác là người sáng suốt, nhưng không ngờ…
Bây giờ tìm phó cục trưởng Lý cũng vô ích, chỉ sợ phó cục trưởng Lý bây giờ cũng không gặp giám đốc Trác thôi.
Luật sư Vương thấy ba Trác định gọi cho phó cục trưởng Lý thì không nói gì nữa.
“Giám đốc Trác à.” Điện thoại đổ chuông vài lần mới có người nghe máy.
“Cục trưởng Lý à, bây giờ ông có đang ở đồn cảnh sát không? Tôi…” Ba Trác quá sốt ruột nên cũng bớt đi những lời khách sáo.
“Giám đốc Trác, bây giờ tôi không ở đồn cảnh sát, tôi đang làm việc ở ngoài.” Giọng phó cục trưởng Lý truyền tới, ý từ chối đã quá rõ ràng.
Ba Trác sững sờ, ông ta không ngốc, đương nhiên nghe ra lời từ chối của phó cục trường Lý, ông ta vẫn phải cố nhẫn nhịn: “Vậy tôi ở đồn cảnh sát chờ ông về.”
“Ông không cần chờ tôi, hôm nay tôi không về đó đâu.
À, mấy ngày tới tôi cũng không về đâu, tôi đang đi công tác.” Trong giọng phó cục trưởng Lý đã có sự khó chịu.
“Cục trưởng Lý, ông cũng biết chuyện của Lam Lam đó.
Ông cũng nhìn con bé lớn lên, bây giờ Lam Lam xảy ra chuyện ông không thể mặc kệ.” Ba Trác biết cục trưởng Lý không muốn gặp mình, ông ta cũng không nhiều lời nữa, nếu không gặp thì nói luôn trong điện thoại.
“Giám đốc Trác, chuyện này ông tìm tôi cũng vô ích, tôi thật sự không có cách nào khác.” Nếu ba Trác đã nói rõ ra thì phó cục trưởng Lý cũng sẽ tỏ rõ thái độ.
“Tôi biết chuyện này sẽ khiến ông khó xử, ông nghĩ cách cứu Lam Lam giúp tôi với, không thể để Lam Lam ngồi tù được.” Ba Trác vẫn chưa chịu thôi, ông ta cũng biết chắc chắn phó cục trưởng Lý kiêng kỵ nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu: “Ông yên tâm, ông cứu Lam Lam nhà chúng tôi sẽ không quên ơn ông đâu.”
“Giám đốc Trác, không phải tôi không giúp, tôi thật sự hết cách, chuyện này đối phương đưa ra chứng cứ quá đầy đủ, ông không thể vì chuyện riêng mà làm trái pháp luật được, đúng không?” Phó cục trưởng Lý hiển nhiên đã hơi tức giận, con mẹ nó chuyện này thì ơn tình cái gì?
Trác Hiểu Lam làm ra chuyện như vậy, họ làm ba mẹ mà không biết sao? Còn có mặt mũi bảo ông ta cứu?
Ông ta cứu làm sao được?
Pháp luật ở đó, Trác Hiểu Lam làm những chuyện ấy, cho dù bị nhốt cả đời cũng vẫn còn nhẹ, hơn nữa người và chứng cứ đều do cậu ba Dương đích thân đưa tới, ai dám cứu? Không cần mặt mũi nữa sao?
“Giám đốc Trác, cách duy nhất bây giờ là bảo cậu ba Dương rút đơn kiện, bảo cô cả nhà họ Đường rút đơn kiện.” Phó cục trưởng Lý vẫn không đành lòng lắm, chỉ cho ba Trác một con đường, cũng là cách duy nhất hiện nay: “Không phải quan hệ nhà họ Trác và nhà họ Dương vẫn luôn rất tốt sao? Các ông đến nhà họ Đường cầu xin ông cụ Đường, cầu xin cô Đường, xem họ có thể giơ cao đánh khẽ không.”
Phó cục trưởng Lý tốt bụng nhắc nhở, sau đó cúp máy.
Quan hệ của ông ta với ba Trác khá tốt, trước đây ông ta đã giúp ba Trác vài lần, nhưng lần này Trác Hiểu Lam động đến nhà họ Đường, đối đầu với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa chuyện cô ta làm đúng là tự tìm chết, chứng cứ đầy đủ, ông ta có thể làm gì?
“Nói thế nào? Ông ta bảo sao?” Mẹ Trác thấy ba Trác trầm mặt không nói thì sốt ruột hỏi.
“Không có cách nào, ông ấy không chịu gặp tôi, chắc chắn sẽ không giúp đâu.” Ba Trác không ngốc, thái độ phó cục trưởng Lý đã quá rõ ràng, đương nhiên ông ta cũng hiểu.
“Sao ông ta có thể như vậy chứ? Bình thường ông ta nhận biết bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Trác chúng ta, đến lúc mấu chốt sao có thể…” Mẹ Trác tức giận, bắt đầu oán trách.
“Được rồi, bà bớt nói lại đi.” Ba Trác lúc này cũng đã rất khó chịu, cơn giận cũng nổi lên.
Đây là đồn cảnh sát, mặc dù bọn họ đứng ở góc khuất không có người, nhưng cũng không thể đảm bảo không bị ai nghe thấy.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Lam Lam phải làm sao bây giờ?” Mẹ Trác bị ông ta quát mà vừa lo vừa tủi thân, nước mắt trực trào: “Ông mau nghĩ cách đi, tìm người khác đi.”
“Phó cục trưởng Lý đã không chịu giúp rồi, tôi còn có thể tìm ai nữa?” Ba Trác thật sự rất bực bội, ông ta cũng sốt ruột, nhưng bây giờ ông ta càng ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ta biết phó cục trưởng Lý không dám giúp mình.
Phó cục trưởng Lý không muốn đắc tội nhà họ Đường, không muốn đắc tội Dương Tầm Chiêu, ông ta đã không dám giúp rồi thì chẳng ai dám giúp nữa.
Hơn nữa vừa rồi luật sư Vương đã nói nếu kiện thì họ cũng không có cơ hội thắng, điều này cũng cho thấy những việc này đúng là Trác Hiểu Lam làm, sẽ không có ai dám giúp họ chuyện này.
“Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, chúng ta có thể tìm Tào Du giúp đỡ, tìm nhà họ Tần giúp.” Mắt mẹ Trác sáng lên, nhanh chóng đưa ra một đề nghị mà bà ta cho là tốt: “Quan hệ của chúng ta với nhà họ Tần cũng khá tốt, hơn nữa quan hệ của Trác Thanh với Tào Du cũng rất tốt.”
“Bà không có não à? Quan hệ của Trác Thanh với Tào Du có tốt hơn quan hệ của Dương Tầm Chiêu với Tào Du không? Hơn nữa còn có Đường Lăng, Đường Lăng mới là anh cả của họ, mà trong nhóm mấy đứa nó Dương Tầm Chiêu có tầm ảnh hưởng không hề kém Đường Lăng, Trác Thanh so với Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng còn cách xa lắm.” Đương nhiên ba Trác biết Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, nhưng ba Trác không cần nghĩ cũng biết Tào Du sẽ giúp Dương Tầm Chiêu, giúp nhà họ Đường.
Cho nên ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm Tào Du.
“Tào Du là cục trưởng cục cảnh sát, cũng không thể nhìn Lam Lam nhà chúng ta bị họ hãm hại không quan tâm được đúng không?” Mẹ Trác nghe lời này của ba Trác vẫn thấy bất mãn nên mới nói lại.
Luật sư Vương nghe thấy lời này của mẹ Trác thì không khỏi giật giật khoé môi.
Chuyện này đã có chứng cứ rành rành, sự thật đã bày ra đó, rõ ràng là lỗi của Trác Hiểu Lam, ngay cả cậu chủ Trác cũng đã ra mặt làm chứng, bây giờ mẹ Trác còn luôn miệng nói là người khác hãm hại Trác Hiểu Lam?
Rốt cuộc bà ta đang nghĩ gì vậy?.
Truyện khác cùng thể loại
235 chương
192 chương
165 chương
35 chương
71 chương
401 chương