Cô vợ thần bí của tổng tài hắc bang

Chương 10 : Chúng ta đã từng gặp nhau?

Nghe thấy giọng nói của anh, biết là anh đã tỉnh lại nên theo phản xạ cô vội rút tay lại nhưng do anh nắm tay cô quá chặt nên không thể rút ra được. Cô cầm lấy tay anh cố gắng rút tay mình lại thì đột nhiên anh giật mạnh về phía anh khiến cô giật mình mất thăng bằng ngã nhào nằm trên bờ ngực săn chắc của anh. Ở khoảng cách gần, anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa Cẩm tú cầu tỏa ra từ người cô thật dễ chịu, không giống với mấy mùi nước hoa của những người phụ nữ khác. Anh vô thức vòng tay qua vòng eo thon gọn của cô, tham lam hít mùi hương trên cơ thể của cô. Cô nằm trên, anh nằm dưới nhìn vào rất dễ khiến người khác hiểu nhầm. Đột nhiên một tiếng " Cạch " vang, kèm theo một giọng nói đùa cợt vang lên làm hai người giật mình: " Ôi! Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải. Tôi chưa nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục. " Người vừa đẩy cửa bước vào là Chu Tinh Kiệt, hắn vừa nói vừa che mắt cẩn thận đóng cửa lại. Nghe hắn ta nói vậy, cô ngước lên nhìn anh rồi lại nhìn lại mình, cô hơi đỏ mặt, quay mắt sang hướng khác không muốn anh nhìn thấy, lắp bắp nói: " A...Anh buông...tôi ra." Do cô quay mặt đi hướng khác nên anh không nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của cô, cứ nghĩ cô đang giận liền nhanh chóng thả tay ra. Thấy anh buông tay cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy, chỉnh lại quần áo do vừa nãy ngã nên hơi lộn xôn. Không khí bây giờ rơi vào trạng thái ngượng ngùng, cả hai đều không biết nói gì. Một cơn gió thổi qua làm tóc cô hơi bay bay, anh nhìn thấy liền ảo giác hình dung đến một cô bé có một nụ cười tỏa nắng, mái tóc bay bay, cầm một bông hoa đứng đối diện với anh, anh không tự chủ được cất lên một tiếng nói rất nhỏ: " Mạn Mạn " Cô nghe thấy anh nói gì nhưng vì quá nhỏ nên cô không nghe rõ liền nhìn anh hỏi: " Anh vừa nãy nói gì?" Nghe thấy tiếng nói của cô, anh giật mình thoát khỏi ảo giác của bản thân. Anh lắc đầu, giọng hơi ảo não: " Không có gì. " Nhìn thấy anh như vậy cô biết anh đang nói dối như không tra hỏi vì cô biết ai cũng có một thứ bí mật của riêng mình giống như...cũng vậy. Một câu hỏi của anh đọt nhiên vang lên khiến cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh: " Chúng ta đã từng gặp nhau?" Cô hơi bất ngờ khi anh trực tiếp hỏi câu này, thực ra cô vẫn luôn muốn hỏi anh nhưng nếu anh đã hỏi vậy thì thôi: " Thật ra tôi cũng không biết. Nhưng luôn cho tôi một cảm giác rất quen thuộc...như đã gặp và quen nhau từ rất lâu." Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau mắt đối mắt, đột nhiên một tiếng " Ọc...Ọc..." kêu lên khiến cô ngượng đỏ mặt. Anh thì hơi nhếch miệng cười, còn cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Từ sáng đến giờ cô đã ăn một miếng gì vào bụng đâu, lại còn phải làm từ sáng đến giờ không được nghỉ ngơi nên đói là chuyện tất nhiên. Anh cũng cảm thấy hơi đói, quay sang nhìn cô, hỏi: " Cô biết nấu ăn không?" Cô nhìn anh nghi hoặc. Tại sao lại hỏi cô câu này? Cô không trả lời thắc mắc nhìn anh. Hai người lại đấu mắt với nhau một lúc cuối cùng anh thua cuộc đành lên tiếng giải thích: " Tôi cũng đói, cô nấu cho tôi đi." Cô nhìn anh lạnh lùng nói: " Anh đói thì kệ anh. Sao anh không kêu thuộc hạ đi mua đò ăn về cho anh mà lại bắt tôi nấu?" Anh thản nhiên trả lời: " Tại vì tôi muốn cô nấu cho tôi ăn." Cô nhìn anh căm tức nói: " Nếu tôi không nấu?" Anh nghe thấy thế liền, ngả người ra giường nằm, lấy một tay lên gối đầu, nói: " Nếu cô không muốn thì thôi." Ngừng đến đây, anh ngước lên nhìn cô giở giọng khiêu khích: " Hay là cô không biết nấu ăn hoặc là nấu rất dở. Nếu trong hai trường hợp ấy thì cô đừng nấu cho tôi, tôi không muốn chết sớm" Cô nghe anh nói vậy, tức đến tím người, chưa ai dám nói cô nấu ăn dở vậy mà anh dám. Biết rõ đó là kế khích tướng nhưng cô vẫn sập bẫy nói: " Được, anh đợi đó. Dám khinh thường tài nấu ăn của tôi, tôi sẽ khiến anh hối hận." Cô nhanh chóng đứng dậy rời đi, anh nhìn dáng vẻ này của cô liền nhoẻn miệng cười.