Cẩm Tú hơi kinh ngạc với sự dễ dãi của cô thư ký, rõ ràng cô không có hẹn mà cũng được gặp anh.
Cẩm Tú trong lòng nghi ngờ bước tới thang máy đi thẳng lên tầng 50.
Một tiếng "đinh" vang lên cánh cửa tháng máy từ từ mở ra, Cẩm Tú xiết chặt túi sách trên tay vì căn thẳng cô hít vào một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần của mình rồi mới bước ra thang máy.
Vừa bước ra cửa thang máy Cẩm Tú bị những tiếng đồ đạt bị ném vỡ và giọng nói phẫn nộ của đàn ông lớn tiếng khiển trách cấp dưới của mình làm cô hoảng hốt trong lòng.
Bước chân của Cẩm Tú đột nhiên dừng hẳn lại không dám bước thêm bước nữa, cô ngập ngừng một chút mới có dũng khí để bước đến trước cửa phòng Tổng tài, nơi phát ra những tiếng âm thanh chói tai này.
"Đúng là một lũ vô dụng, chỉ có việc nhỏ như vậy mà cũng giải quyết không xông.
Nếu ngày mai tôi còn chưa thấy bản kế hoạch của Trường Thịnh đặt trên bàn làm việc của tôi, thì các người hãy chuẩn bị thu dọn đồ đạc cút khỏi Ngô Thị cho xong."
Ngô Phong vừa nói vừa đập mạnh bàn tay của mình lên trên mặt bàn, phát ra âm thanh chói tay.
"Bangggggg....."
"Cút ra ngoài hết cho tôi."
Ngô Phong giận dữ quát lên với cấp dưới của mình, họ sợ hãi lập tức xoay người lại vội vàng bước ra khỏi phòng của anh ngay.
Ngô Phong bực bôi vươn tay nới lỏng chiếc cà vạt màu xám trên cổ của mình, anh nóng giận ngồi bệt xuống chiếc ghế làm việc anh sầu muộn gục đầu xuống bàn, tay anh phiền não luồng vào mái tóc ngắn gọn của mình.
Cẩm Tú đứng ngoài cửa nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng, không biết vì sao khi nhìn thấy anh phiền lòng như vậy trong lòng cô cảm giác nao nao.
Tay Cẩm Tú càng xiết chặt túi sách trên tay của mình, cô bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh của anh.
"Ra ngoài!"
Ngô Phong thét lên trong cơn phẫn nộ anh không hề ngẩn đầu lên, trong lòng anh nghĩ Cẩm Tú chính là cô thư ký của anh.
Tiếng thét vì tức giận của Ngô Phong làm Cẩm Tú thất kinh trong lòng, cô hoảng sợ lui về phía sau đến khi thân thể mảnh mai của cô đụng phải bức tường lạnh lẽo.
Cơn thịnh nộ trong lòng của Ngô Phong đang bừng bừng cháy, anh nóng giận ngước khuôn mặt muốn giết người của mình lên nhìn cô nói.
"Cô còn chưa........"
Ngô Phong thật kinh ngạc lời nói còn chưa dứt câu chợt dừng hẳn lại, anh không ngờ người bước vào phòng của anh chính là Cẩm Tú, nhìn thấy Cẩm Tú bị anh thét đến sợ hãi nép sát thân thể của cô vào bức tường phía sau.
Trong lòng Ngô Phong cảm giác đau nhói anh tự trách bản thân của mình.
Chỉ vì chuyện phiền não của anh mà lại làm cho cô gái trong lòng của mình hoảng sợ đến như vậy.
Anh nhìn thẳng vào ánh mắt ưu tư của Cẩm Tú, trái tim của anh cũng vì cô mà tan chảy.
Ngô Phong không nói gì anh đột nhiên đứng lên bước nhanh tới phía của Cẩm Tú, anh vươn đôi tay cường tráng của mình ra kéo thân thể mềm mại của Cẩm Tú vào lòng ôm cô thật chặt.
Ngô Phong nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác khoan khoái dễ chịu mà Cẩm Tú đã mang lại cho anh.
Cẩm Tú mất hồn với hành động bất ngờ này của anh, cô dùng sức đẩy anh ra.
Ngô Phong cảm giác được Cẩm Tú có hành động kháng cự, anh bất giác xiết chặt đôi tay mạnh mẽ của mình hơn.
"Em đừng nhúc nhích, để anh ôm em thêm một chút.
Một chút nữa thôi."
Giọng nói trầm trầm mang theo ngàn nỗi tâm sự của Ngô Phong trong đêm yên tĩnh làm trái tim của Cẩm Tú bất giác rung động, cô không nói gì cũng không kháng cự nữa chỉ lặng lẽ đứng đó để anh ôm ấp mình trong lòng của anh.
Hai người duy trì vị trí của mình suốt 5 phút, lúc này Ngô Phong mới chịu buông cô ra, anh nhìn vào đôi mắt bối rối của cô bằng ánh mắt dịu dang.
Ngô Phong vươn bàn tay ấm áp của mình lên sờ vào khuôn mặt ngơ ngác nhưng lại vô cùng xinh đẹp của Cẩm Tú nói với giọng nghiêm túc.
"Cẩm Tú, làm người phụ nữ của anh. Có được không em?."
Giọng nói thâm tình nhỏ nhẹ của Ngô Phong làm trái tim của Cẩm Tú đập thình thịch, cô ngây người nhìn anh không nói gì.
Cẩm Tú không thể nào tin nổi những gì Ngô Phong vừa mới nói ra, cô nghĩ mình là một cô gái với thân phận thấp hèn đâu có diễm phúc được một người ưu tú như anh yêu.
Ngô Phong không nhận được câu trả lời anh muốn từ Cẩm Tú, trong lòng anh cảm giác băn khoăn, anh vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô nói với giọng chân thành.
"Cẩm Tú, anh nói thật không biết từ lúc nào anh đã thật sự yêu em.
Yêu em đến trai tim của anh đã bị tâm trạng phiền muộn của em thao túng.
Nhìn em lo lắng buồn phiền, trái tim anh cũng thấp thỏm không yên, một cảm giác khó chịu vô cùng.
Anh không biết làm cách nào để làm vơi đi nỗi nhớ nhung trong lòng của anh.
Anh biết xung quanh anh không thiếu gì phụ nữ giàu có tài ba, nhưng người làm trái tim của anh thổn thức chỉ có một mình Cẩm Tú em mà thôi.
Hãy để anh, để anh được ở lại bên cạnh che chỡ và yêu thương em đến suốt cuộc đời này."
Không biết vì sao khi nghe Ngô Phong nói vậy, những giọt nước mắt cứ lần lượt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Trong lòng Cẩm Tú thầm nghĩ, tuy cô không biết Ngô Phong nói yêu cô vì thật lòng hay chỉ vì hứng thú nhất thời, nhưng cô muốn phóng túng bản thân một lần dù đoạn tình yêu này không đi đến viên mãn, ít ra cô cũng đã cho mình một cơ hội để thử tin vào tình yêu.
Ngô Phong nhìn thấy phản ứng của Cẩm Tú anh biết cô đã chấp nhận anh, Ngô Phong vui mừng đặt lên trán của Cẩm Tú một nụ hôn thâm tình, anh hạnh phúc vươn tay ôm chặt cô vào lòng của mình.
Cẩm Tú cũng vui mừng vươn đôi tay nhỏ bé của cô lên ôm chặt vòng eo mạnh mẽ của Ngô Phong.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
224 chương
9 chương