Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá
Chương 9
<img alt="" src="https://4.bp.blogspot.com/-dd6bB-56gzY/UhC3VgPFAdI/AAAAAAAAPqY/0ya0ybKKWOU/s9000/ScreenShot077-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=964541342 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
<img alt="" src="https://4.bp.blogspot.com/-w0ddH5s9jU0/UhC3XW8xqNI/AAAAAAAAPqk/GTpiXo4f8Rw/s9000/ScreenShot077-2.jpg" data-pagespeed-url-hash=4078779312 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Xem xem con thích ăn loại nào?” Nhược Thủy khom lưng ôm cậu nhóc, cho cậu nhìn menu.
“Loại này, loại này, cái này…”
Nhược Thủy lập tức bị cậu nhóc chọc cho cười, thì ra đứa bé này muốn mua hết tiệm người ta. Cô cho cậu nhóc tự chọn ba cái bánh ngọt, một ly sữa tươi và một ly trà.
Trở lại chỗ ngồi, Nhược Thủy cho cậu ngồi bên cạnh mình.
Cậu nhóc vừa nhìn thấy bà nội liền phồng má lên giận, cậu vẫn còn oán hận bà nội a~ Bộ dáng đáng yêu như vậy khiến ba người nhịn không được phải nở nụ cười.
Bánh ngọt được mang ra, Nhược Thủy lấy trà sữa và một ít bánh ngọt cho Dương Tử Vân. Sau đó lấy một ít bánh cho tiểu Phúc An, đưa muỗng cho cậu nhóc, nhân tiện sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu.
Làm xong tất cả, Nhược Thủy mới uống trà. Vừa mới bưng ly trà lên uống một hớp, tiểu Phúc An đã kéo kéo ống tay áo cô.
“Mẹ!” Cậu nhóc nhìn cô, đưa cái muỗng cho cô.
Nhược Thủy ngẩn người một lúc mới hiểu được tiểu Phúc An muốn cô đút cho cậu ăn.
“Tiểu Phúc An, không được như vậy, phải tự mình ăn.”
Dương Tử Vân lấy muỗng từ tay Nhược Thủy nhét vào tay tiểu Phúc An. Đứa trẻ này sao lại như vậy? Bình thường ở nhà đều tự mình ăn được, sao bây giờ lại thành thế này?
Tiểu Phúc An bĩu môi, vừa làm nũng vừa giãy dụa la lối om sòm: “ không! Con muốn mẹ đút òa!”
Rốt cuộc thật sự không có cách nào, Nhược Thủy đành phải đồng ý.
Hạnh Nhược Thủy cầm muỗng múc một ít bánh ngọt đưa đến miệng cậu bé. Chờ cậu nuốt hết miếng thứ nhất mới dám đút miếng thứ hai. Thỉnh thoảng còn cầm khăn giấy lau miệng cho cậu nhóc.
Nhìn cảnh này, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây chính là người mẹ trẻ tuổi đang chăm sóc con mình, thật ấm áp động lòng người.
Đàm Bội Thi chống cằm, chăm chú nhìn bạn tốt đút cậu bé ăn, tròng mắt sáng lên. Bản năng làm mẹ của Nhược Thủy đang phát huy! Có lẽ khi nào về phải đề nghị đội trưởng mau mau ăn luôn Nhược Thủy đi, phải làm cho có một nhóc, không chừng cũng không vấn đề gì.
Vì vậy, Đàm Bội Thi ngang nhiên xông lên, tiến tới trước mặt Nhược Thủy.
“Sao vậy?” Nhược Thủy không hiểu nhìn cô.
“Mình phát hiện bây giờ người cậu đang phát ra ánh sáng lấp lánh cả bốn phía, biết như thế là gì không? Đó là tình mẫu tử chói lọi!”
Hạnh Nhược Thủy nhất thời đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô, “Nói bậy gì đấy!”
Dương Tử Vân cũng cười nói, “Bác cũng thấy vậy, Hạnh tiểu thư nhất định sẽ là người mẹ tốt.”
Tiểu Phúc An không biết làm sao, dường như cũng nghe hiểu được lời ba người nói. Mắt to nhìn Nhược Thủy, rất nghiêm túc gật đầu. “Ừ, mẹ là tốt nhất!”
Nhất thời, ba người bị bộ dáng đáng yêu của cậu nhóc làm cười.
Bánh ngọt được trang trí nhỏ nhỏ trông rất đẹp nhưng đối với một đứa bé ba tuổi mà nói là rất nhiều. cho nên sau khi cậu bé ăn hết một cái bánh ngọt, Nhược Thủy lại cho cậu nhóc uống vài ngụm sữa tươi, bụng nhỏ của cậu đã phình to.
“Được rồi tiểu Phúc An, chúng ta đi thôi.” Dù bọn họ không vội, nhưng hai cô gái này cũng không thể cứ ở đây với họ mãi.
Cậu nhóc nắm tay Nhược Thủy, chớp to mắt: “Mẹ, ba, chúng ta đi tìm ba.”
Hạnh Nhược Thủy thực thích cậu bé này, cậu bé nhận nhầm cô là mẹ, cũng là một loại duyên phận. Giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé, còn hôn một cái lên trán.
"Tiểu Phúc An ngoan đi, con đi với bà nội... Mẹ, mẹ còn có chuyện quan trọng muốn làm, chờ làm xong sẽ đi tìm Tiểu Phúc An và ba ba, có được không?"
Cậu bé nhìn cô, mắt to sáng cực kỳ, đưa ra tay nhỏ bé. “Ngoéo tay.”
Hạnh Nhược Thủy nghĩ mình đang lừa gạt một cậu bé, thật khó chịu. nhưng vẫn vươn tay ra, ngoéo ngón tay út với cậu bé.
“Ngoéo tay, treo ngược, một trăm năm, không thay đổi!”
Đứa bé bị bà nội mang đi, ngồi trong xe, vẫn nhìn về bọn họ vẫy tay.
Nhìn xe đi xa, Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa khóc.
Có lẽ là do mình lừa gạt cậu bé, trong lòng hổ thẹn. Hoặc là, thương cậu bé còn nhỏ tuổi mà không có mẹ.
“Được rồi, Nhược Thủy, như cậu nói, nếu thích con nít thì mau sinh một đứa đi. Nhìn bộ dáng đội trưởng được đấy, cậu không phải lo lắng đâu!”
Tức thời Nhược Thủy không còn thương cảm, đưa tay véo cô: “Cậu lại nói hưu nói vượn nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
59 chương
29 chương
31 chương
7 chương
92 chương
144 chương
22 chương