Kể từ lúc Ưng Trường không ra ngoài trong lòng Nhược Thủy liền cảm thấy bất an. Cô cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng có gì đó trong lòng cô cứ nhộn nhạo. Một người như cô dễ dàng suy nghĩ lung tung, vì thế cô mang theo Phúc An tính đến nhà Đàm Bội Thi ngồi một chút, có Bội Thi ầm ĩ một chút sẽ tốt hơn, hoặc có thể làm cho cô quên luôn cái mối đang lo âu trong lòng thì càng tốt. Nhược Thủy mới khóa lại cửa bên trong đang loay hoay muốn đóng cửa chống trộm, liền thấy hai chị em Cố gia bước tới. Hạnh Nhược Thủy thở dài một tiếng, cô cực kì chán ghét loại tiết mục này. Cô vẫn không đem chuyện của hai chị em Cố gia nói cho Trường không biết. Một mặt cô suy nghĩ đến Ưng Trường không bận rôn như vậy, không nên để cho anh vì vài việc nhỏ mà phiền não; mặt khác cô cho là một cái tay vỗ không kêu, chuyện chỉ do một hướng cô nói, Trường không chắc có tin không? Mà liệu hắn có tin đi chăng nữa thì những người khác liệu có tin cô? Cô không thể để Trường không bị khó xử được. Cô quay sang hướng 2 chị em Cố gia “ Cô có chuyện gì sao? Nếu như cô đến là để nói những lời đó thứ cho tôi không muốn nghe” Tính tình của cô tốt không phải là hoàn toàn không biết tức giận. người khác ba lần bốn lượt tới cửa khiêu khích, cho dù cô có là côn trùng chỉ sợ cũng sẽ nổi giận. Về việc Mẹ của Ưng Trường không đột nhiên đến, hơn nữa biết chuyện cô ly hôn có phải cũng là hai chị em này nói ra?Cố Miêu Miêu không phải vẫn nói Ưng gia sẽ không đồng ý, đây không phải là họ ở sau lưng trợ thủ, đầu dây mối nhợ có phải ở chỗ họ đang giựt dây hay sao? “ Cô, cô mà dám đi, tôi liền la lên khiến mọi người đều biết chuyện xấu của cô!” Cố Miêu Miêu nhìn cô muốn rời khỏi liền vội vã kêu to. Ngày đó cô ta đón xe chậm, không thể đuổi theo xe của Hạnh Nhược Thủy. Thật may là xung quanh đây chung cư không có quá nhiều, cô ta nghĩ tìm từng bước từng bước sẽ có thể tìm được. nhưng mỗi chung cư cũng nhiều gia đình như vậy muốn tìm được chắc cũng phải tốn một thời gian không ít. Cho nên cô ta trở về tìm người giúp một tay mới tìm được chỗ này. “ Miêu Miêu, đừng nên quá lỗ mãn. em tìm Nhược Thủy để nói chuyện chứ không phải để gây gỗ” Cố Chân Chân kéo kéo Cố Miêu Miêu đang nóng nảy vội lên tiếng khuyên can. Hạnh Nhược Thủy hiểu, lời nói Cố Miêu Miêu không phải chỉ là uy hiếp. Cô ấy là người ngây thơ nhưng chỉ cần thứ mình muốn là phải lấy được bằng mọi giá vì thế muốn lấy được Ưng Trường không cô đã mặc kệ tất cả. Mà người âm trầm Cố Chân Chân là đến trợ giúp, còn là tới xem cuộc vui nhìn thấy cô đang ở trong cái hoàn cảnh đáng thương như thế nào? Cuối cùng, cô dựa vào cửa đối mặt với hai chị em nhưng cũng không để cho họ bước vào, cô quyết định thẳng thắng với hai chị em nhà Cố gia. Tốt nhất có thể mấy lời nói rõ ràng, cô muốn nhanh đi tìm Bội Thi để giải tỏa cái tâm trạng đang rối bời này. Cố Miêu Miêu nhìn quanh một hồi, nhìn cô hỏi: “ Phòng này là của Ưng ca ca hay sao?” Hạnh Nhược Thủy lộ ra nụ cười, bởi vì lời sắp nói ra mà có chút sảng khoái: “ Đây là nhà của tôi và Trường không. Thiếu chút nữa đã quên rồi còn có Phúc An. Đây là chúng ta một nhà ba người” “ Cô không biết xấu hổ!” Cố Miêu Miêu giận đến mặt cũng nghẹn đỏ lấy tay chỉ thẳng vào mặt của Nhược Thủy. “ Nhất định là do cô muốn vào ở, Ưng ca ca không có biện pháp mới thỏa hiệp!” Hạnh Nhược Thủy rất muốn mắng chửi người nhưng do tính tình đã được rèn luyện tốt để cô lần nữa đè nén lửa giận của mình, nhìn lại đứa con đang ôm chân của cô, cô càng không thể mắng người, không thể nêu gương xấu cho con! “ không được khi dễ mẹ ta!” Cậu nhóc buông chân Nhược Thủy, chạy ra giang hai cánh tay đứng ở trước mặt cô, giống như gà mẹ bảo vệ gà con. Hạnh Nhược Thủy trong lòng ấm áp, chợt cảm thấy giống như được an ủi, ít nhất đứa bé này hướng về cô. Đem đứa bé kéo về bên cạnh, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, hôn 1 cái lên đôi má phúng phính của con rồi mới ngẩng đầu lên nhìn hai chị em. “ Nếu nghĩ như vậy có thể khiến cô mạnh khỏe hơn một chút, vậy thì cô cứ nghĩ. nhưng nếu nói không biết xấu hổ, tôi nghĩ tôi so với cô còn không kịp” Trước khi cô ta kịp phản bác, Nhược Thủy nói tiếp. “ Tôi thừa nhận, cô biết Trường không sớm hơn tôi, trưởng bối hai nhà cũng thường nói giỡn đem hai người ghép thành một đôi. nhưng Trường không anh ấy chưa bao giờ yêu cô, người anh ấy lựa chọn là tôi, cô ở giữa hai chúng tôi là kẻ thứ ba. nhưng vì cái gì cô luôn hừng hực tới trước mặt tôi thị uy, Thật giống như tôi mới là người thứ ba? Chẳng lẽ cô vì thích Trường không mà hoàn toàn không biết đạo lí sao? Chẳng lẽ cô vì thích Trường không mà có thể vu oan người khác sao? Có phải hay không có một ngày cô vì lấy Trường không mà giết người phóng hỏa, chẳng lẽ không hề thấy xấu hổ ở trong lòng?” “ Cô, cô nói láo! Tôi mới không giết người phóng hỏa, tôi sẽ không!” Cố Miêu Miêu lớn tiếng phản bác nhưng cô ta không biết phải phản bác như thế nào. Hạnh Nhược Thủy không ngừng nhắc nhở mình cô ấy còn là một cô gái nhỏ chỉ là không hiểu nhiều đạo lý mà thôi, sống ở đời không phải cái gì mình muốn là được. nhưng là, cô không biết nên giảng giải thế nào để cho cô ấy hiểu. “ Tôi cũng hi vọng cô không phải như vậy. Thế nhưng Cố Miêu Miêu chính cô hãy trở về mà suy nghĩ lại đi, nếu như đổi lại Trường không là bạn trai của cô, tôi không ngừng tới cửa khiêu khích gây chuyện, vậy tâm trạng của cô sẽ như thế nào?” “ Tôi, tôi...” Cố Miêu Miêu đuối lý. Nín rất lâu mới rống lên: “ Ưng ca ca không phải bạn trai của cô! Đó là cô mặt dày mày dạn đổ thừa Ưng ca ca” Hạnh Nhược Thủy xoa xoa trán, cứ với tình trạng này thật sự là không muốn cùng Cố Miêu Miêu nói chuyện: “ Cô thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ đi, mời tránh ra tôi muốn đi ra ngoài” “ Tôi không cho, tôi không cho!” Cố Miêu Miêu la lối om sòm, chặn đường cô lại: “ Cô không đem Ưng ca ca trả lại cho ta, tôi không để cho cô đi!” Thì ra Ưng Trường không trong lòng cô ta chính là một vật phẩm có thể chuyển nhượng! Tất cả tu dưỡng của Hạnh Nhược Thủy trong nhái mắt hóa thành tro bụi. Mở to hai mắt nhìn chằm chằm Cố Miêu Miêu, cắn răng nói từng câu từng chữ: “ Cô hãy nghe cho kĩ, người Ưng Trường không lựa chọn là tôi, đây là sự thật không người nào có thể thay đổi được. Coi như không có tôi, anh ấy cũng sẽ không chọn cô bởi cô chính là một người ngây thơ lại không có giáo dục!” “ Bốp” Cố Miêu Miêu cắn răng hung hăng tát một cái trên mặt Nhược Thủy. Hạnh Nhược Thủy bị đánh lảo đảo về phía sau, thiếu chút nữa đụng ngã Phúc An đang đứng bên cạnh cô. Đúng lúc này, tiểu Phúc An hét lớn một tiếng: “ không cho cô khi dễ mẹ tôi!” Đứa bé này không biết hơi sức từ đâu tới, giống như đầu xe lửa lao tới trước hướng Cố Miêu Miêu mà chạy. “ A” Cố Miêu Miêu đang đứng bên cầu thang, lại mang giày cao gót, không phòng bị bị Phúc An đẩy, chỉ kịp hét lên một tiếng cả người ngã xuống cầu thang. “ Miêu Miêu!” Cố Chân Chân đưa tay ra nhưng không thể kéo cô ta, la to một tiếng vội vàng theo Miêu Miêu chạy xuống lầu. Hạnh Nhược Thủy kéo được Phúc An đang lảo đảo, trong đầu trống rỗng. Thở hổn hển giống như không kịp thở. Một hồi cô mới nhớ phải đuổi theo. Cố Miêu Miêu đứng ở tay vịn cầu thang lăn xuống lầu một, cô ta từ khúc quanh rơi xuống sàn nhà tầng một. Hạnh Nhược Thủy chạy đến chỗ khúc quanh, thấy Cố Chân Chân đang ôm Cố Miêu Miêu, không ngừng lắc lư cơ thể đang im lìm mà gọi tên cô ta. Máu từ trên đầu Cố Miêu Miêu chảy xuống, xung quanh một mảnh màu đỏ nhuốm một khoảng trong nhà. Há miệng run rẩy nhìn thấy cảnh trước mắt,lấy hết sức bình tĩnh suy nghĩ việc cần làm, Hạnh Nhược Thủy từ trong túi lấy điện thoại di động ra nhưng cũng không thể tránh khỏi hai tay run nhấn 120 gọi cấp cứu: “ Tôi, bên này có người bị thương nặng... Ở đây...” Cúp điện thoại, Hạnh Nhược Thủy từng bước đi xuống cầu thang cuối cùng, hai chân run rẩy cố gắng bám chặt vào thành vịn cầu thang nấc cuối cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người của Cố Miêu Miêu: “ Cô, Cô.. sao..... sao vậy?” Cô sợ đến nỗi không phát ra được âm thanh nào, nói từng lời rất khó khăn cố gắng lắm mới phát ra được một câu ngắn gọn. “ không cần cô giả bộ tốt bụng, đều là do cô hại! Hạnh Nhược Thủy nếu Miêu Miêu xảy ra chuyện gì vậy cũng là do cô làm hại!” Cố Chân Chân hai mắt đỏ ngầu hướng về phía cô rống to. “ Oa” Phúc An ở trên lầu òa khóc.