Mộ Hi ngồi trong phòng làm việc của Tĩnh Sơ, nghe thấy bên ngoài líu ríu nói người đàn bà dâm đãng gì đó. Bởi vì tò mò, Mộ Hi cẩn thận nghe một chút. "Các cô thấy được không, vừa rồi chính là vợ của Diệu tổng, chính là cô ta!" Mộ Hi vừa nghe thì ra là tin tức bát quái trong công ty. Nhưng mà, một câu đằng sau đã có thể làm cho người ta bị sốc. "Không nghĩ tới là người đàn bà dâm đãng!" Một người phụ nữ nói. "Cô cũng biết, tôi cũng thấy được, chỉ tiếc Diệu tổng của chúng ta vẫn không biết!" "Thật sự là kỳ quái, tại sao Diệu tổng không thấy được chứ?" "Thật là nhìn không ra, bề ngoài nhìn hết sức đơn thuần, nhưng là người đàn bà dâm đãng!" "Càng là loại phụ nữ này càng sẽ giả tạo, Diệu tổng của chúng ta bị cô ta lừa rồi." "Ai là người đàn bà dâm đãng?" Lúc này, Mộ Hi đứng sau lưng những phụ nữ bát quái đó hỏi. "Còn có thể là ai, chính là Diệu tổng phu nhân chúng ta!" Người phụ nữ này nói xong quay đầu lại, bị dọa đến ly nước cũng rớt xuống đất. "Cô cô cô... Là là là... Tôi tôi tôi..." Người phụ nữ kia bị dọa đến bắt đầu nói chuyện cà lăm. "Không phải vừa rồi rất lợi hại, như thế nào? Lúc này câm rồi." Mộ Hi nhớ tới cô ta nói mình là người đàn bà dâm đãng giận đến không thể nhịn được nữa. "Vì sao nói tôi là người đàn bà dâm đãng? Tôi đâu có đắc tội với cô?" Mộ Hi rất tò mò, bình thường rất ít tới công ty, không nhớ rõ đắc tội các cô ấy, vì sao nói xấu mình? "Hiểu lầm, hiểu lầm, tổng giám đốc phu nhân, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, coi như tôi nói láo, tôi nói láo." Người phụ nữ kia bắt đầu nịnh bợ Mộ Hi. "Vì sao cô nói tôi là người đàn bà dâm đãng?" Mộ Hi lại hỏi. "Kỳ thật, kỳ thật, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô không hiểu?" Người phụ nữ kia vì nhìn video kích tình của Mộ Hi và Nam Cung Diệu mới nói như vậy, kỳ thật, không chỉ mình cô ta nghĩ như vậy, tất cả mọi người cho rằng tác phong của Diệu tổng phu nhân không tốt. "Làm sao tôi biết được." Mộ Hi nói, thật sự là không giải thích được, hắt nước bẩn lên người cô, còn nói cô hiểu, làm sao cô hiểu được? Cái này căn bản là vu oan, bởi vì cô chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với Nam Cung Diệu, làm sao có thể là người đàn bà dâm đãng? "Chúng tôi đều thấy được, cô cùng đàn ông như vậy, làm sao cô không phụ lòng Diệu tổng." Người phụ nữ này vừa thấy Mộ Hi muốn chối cãi, cô ta không nghĩ tới Diệu tổng phu nhân da mặt dày như vậy, làm loại chuyện mất mặt này, còn bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, cô ta cũng bất cứ giá nào, muốn thay Diệu tổng nói câu công đạo. Hàn Băng Tâm Diễễn’Đààn’Lêê‘Qúyy’Đôôn "Bốp - - " "Một tát này là tôi nhắc nhở cô, tôi - - Mộ Hi, chưa từng làm qua bất kỳ chuyện gì có lỗi với Nam Cung Diệu, cô còn dám vu oan tôi, tôi liền không khách khí." Mộ Hi thật sự là không thể nhịn được nữa, người phụ nữ này là đội nón xanh cho Nam Cung Diệu, Mộ Hi tuyệt đối không cho phép, loại chuyện như vậy ngộ nhỡ để truyền thông biết được, nhà họ Nam Cung ném không nổi người như thế. "Diệu tổng thật sự là mắt bị mù, người đàn bà không biết xấu hổ như cô, cô có dám nói với Diệu tổng hay không?" Người phụ nữ còn nói, hôm nay cô ta muốn tranh cãi đến cùng với Mộ Hi, người đàn bà dâm đãng cũng không phải là cô ta, mất mặt cũng không phải là cô ta. "Có gì để nói, tôi không có làm qua chính là không có làm qua." Mộ Hi nghĩ tới chuyện phiền lòng này làm ông xã hao tâm tổn trí, mỗi ngày anh bận rộn như vậy. "Cô không dám, bởi vì cô chột dạ." Người phụ nữ kia xem như không đến xỉa đến, cùng lắm thì từ chức! "Quái lạ! Vì sao tôi phải chột dạ?" Mộ Hi khó hiểu. "Vậy, chúng ta đi gặp Diệu tổng, cô có dám hay không?" Người phụ nữ kia quyết định đưa chuyện lên Nam Cung Diệu, đến lúc đó xem ai cút! "Đi." Mộ Hi tức giận đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Nam Cung Diệu đang làm việc, nhìn thấy Mộ Hi đẩy cửa tiến vào, vù vù thở dốc, hơi nhíu mày, ai lại chọc tới bà cô của anh rồi! Vợ yêu thật sự là không bớt lo! Vừa đến liền khiến anh choáng váng đầu óc không nói được gì. "Làm sao vậy?" Nam Cung Diệu nhàn nhạt hỏi. "Cô vào đi, cô không phải có chuyện nói với tổng giám đốc các cô sao?" Mộ Hi vểnh môi, làm cho Nam Cung Diệu nhìn đau lòng một trận. Nghe thấy Mộ Hi gọi cô ta, người phụ nữ kia ngoan ngoãn tiến vào. "Diệu tổng, là như vậy, ngài có khả năng bị phu nhân của ngài lừa, bên ngoài cô ấy có nhân tình, cô ấy bắt cá hai tay sau lưng ngài." Người phụ nữ kia nhìn Nam Cung Diệu nói. "Uhm." Nam Cung Diệu đứng lên, hai tay vòng ngực, đưa lưng về phía người phụ nữ kia. Người phụ nữ này nói là? Người phụ nữ kia vừa thấy Diệu tổng không nói, có chút lo lắng, sợ Diệu tổng không tin cô ta. "Thật sự Diệu tổng, tôi nói là sự thật." Người phụ nữ kia bắt đầu lo lắng. "Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói. "Vâng, Diệu tổng." Người phụ nữ đi ra ngoài, nghĩ thầm: Lần này Diệu tổng phu nhân liền thảm! "Này? Nam Cung Diệu. Anh có ý gì? Cứ như vậy để cô ta đi." Mộ Hi ngồi không yên, vốn tưởng rằng anh nghe sẽ rất tức giận, không nghĩ tới cứ như vậy để cô ta trở về! "Uhm, trong lòng anh có tính toán." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời. "Cái gì gọi là có tính toán, có phải anh cũng tin lời cô ta nói hay không? Hừ! Không có thiên lý, dám nói em là người đàn bà dâm đãng, em thấy anh anh mới là người đàn bà dâm đãng, người đàn bà dâm đãng trong bộ dạng đàn ông!" Mộ Hi bởi vì tức giận bắt đầu công kích Nam Cung Diệu. "Người phụ nữ này em nói có lý lẽ một chút được không?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, không nghĩ tới vợ yêu nói chuyện khó nghe như vậy. Kỳ thật, Nam Cung Diệu biết đây là hiểu lầm, người phụ nữ kia là vì xem mới nói như vậy. "Em đã nói rất có lý lẽ rồi, dựa vào cái gì nói em là người đàn bà dâm đãng? Em - - Mộ Hi, chưa bao giờ có người đàn ông thứ hai, người đàn bà dâm đãng ở đâu ra!" Mộ Hi hét to. Nam Cung Diệu nghe thấy Mộ Hi nói như vậy, trong lòng rất vui mừng, mặc dù anh rất tin tưởng bà xã, nhưng sắc lang bên cạnh quá nhiều, cho nên anh vẫn sẽ có lúc lòng dạ hẹp hòi. "Được rồi, đừng ồn ào, em mang chính là giày mới, em mang chính là giày mới, không phải người đàn bà dâm đãng (Tác giả sử dụng từ phá hài= giày rách =người đàn bà dâm đãng nên Nam Cung Diệu mới nói là giày mới)." Nam Cung Diệu nói ôm lấy Mộ Hi. "Cô ta nói xấu em, em cũng không chịu thiệt, vừa rồi em tát cái miệng rộng của cô ta, bảo cô ta nói bậy, bịa đặt." Mộ Hi ha ha nở nụ cười, Nam Cung Diệu có chút đồng cảm với người phụ nữ kia, vợ yêu thật đúng là lỗ mãng! Thật lo lắng ngày đó cô đụng phải người lỗ mãng hơn, đến lúc đó chịu thiệt thòi! "Bà xã, có chuyện anh vẫn muốn hỏi em." Mộ Hi ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu. "Mời nói." Mộ Hi hết sức hài hước nói. "Em còn nhớ là ai bắt cóc em hay không?" Nam Cung Diệu nghiêm túc hỏi. Mộ Hi cúi đầu xuống, con mắt đi dạo, phải nói như thế nào đây? "Em bị đưa đi lúc ngất xỉu, chờ tỉnh lại em đã ở một trong căn phòng, mỗi ngày đều bị nhốt ở trong phòng, chỉ có một người đàn ông xa lạ mỗi ngày chịu trách nhiệm đưa cơm, ai là chủ mưu em không biết?" Mộ Hi không muốn nói ra Âu Dương Hàn, bởi vì cô không muốn ông xã đấu đến đầu rơi máu chảy với anh ta, cô không muốn anh gặp nguy hiểm. Nam Cung Diệu biết Mộ Hi có việc gạt anh, nhưng mà tại sao chứ? Ngày đó quần áo Mộ Hi mặc trở lại từ trong ra ngoài tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, người bình thường mua không nổi, rốt cuộc cô mặc quần áo của ai? Người này có thể là chủ mưu hay không? **** Lần trước lúc sinh nhật Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi cuống quít chạy trốn, Âu Dương Hàn không có đuổi theo ra ngoài, khóe miệng của anh ta co rút, nghĩ thầm: Người phụ nữ, chạy đi, cô trốn không thoát, cô sớm muộn gì cũng là của tôi. Âu Dương Hàn trở về nhà, nhìn Vân Tĩnh Sơ trên giường, vì vậy, chính mình cũng cởi quần áo nằm xuống bên cạnh cô ấy, trong lòng lại nghĩ tới Mộ Hi. Anh ta âm thầm nghĩ: Mẹ kiếp, khi nào thì khẩu vị trở nên đặc biệt như vậy, vậy mà xúc động giữ không được với bà bầu. Biệt thự của Khang Dực. Hàn Băng Tâm dien*dan*le*quy*don "Hân Nhi, bây giờ lại muốn đi bao lâu?" Mẹ Khang Hân hỏi. "Mẹ, bây giờ chắc là muốn ở nhà một thời gian, bởi vì công ty bên kia hiện không có chuyện gì, cho nên bây giờ con ở lại làm việc bên này." Khang Hân cười nói với mẹ. Thì ra thời gian này Khang Hân rời nhà, nói với người trong nhà là đi công tác, mà cha mẹ của cô ta, cũng cho rằng cô ta là vì trốn tránh Nam Cung Diệu, cho nên muốn đi công tác, cũng không có nghi ngờ. Khang Hân cũng nghe nói tin tức Mộ Hi trở lại, trong lòng rất buồn bực, làm sao ngời chết có thể sống lại? Hôm nay, Khang Hân nhận được điện thoại của Âu Dương Hàn, bảo cô đến khách sạn Mạc Mạc chờ anh ta, kỳ thật, Khang Hân hiểu anh ta muốn làm gì, nhưng không dám cự tuyệt, đành phải ngoan ngoãn đáp ứng. Lúc Khang Hân đi vào, Âu Dương Hàn đã ngồi bên cạnh một cái bàn chờ cô ta. "Âu thiếu." Khang Hân cười đi tới, bởi vì người đàn ông này không thích nhìn sắc mặt phụ nữ, đương nhiên, Mộ Hi là ngoại lệ. "Cô biết vì sao tôi gọi cô tới, bắt đầu đi." Âu Dương Hàn âm u lạnh lẽo nói. Khang Hân ghét Âu Dương Hàn, nhưng mà cô ta sợ Âu Dương Hàn hơn, bởi vì tìm tới anh ta nhất định dây dưa cùng một chỗ, nếu như cô ta rời khỏi anh ta, người đàn ông này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, trừ phi là người đàn ông này chủ động không cần cô ta, nếu không cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm nhân tình bí mật của anh ta. Cô hết sức hiểu rõ, Âu Dương Hàn nói là chuyện gì. Cô ta vụng trộm thở hắt ra, vòng qua cái bàn, đi đến giữa Âu Dương Hàn và cái bàn, giơ tay lên bắt đầu cởi quần áo của anh ta, chuyện như vậy cô ta làm rất nhiều lần, cho nên động tác rất thuần thục, rất nhanh lồng ngực rắn chắc của Âu Dương Hàn liền lộ ra. Khang Hân cúi người hôn lên lồng ngực của Âu Dương Hàn, hai tay nhỏ bé cùng môi không ngừng lưu luyến trên thân thể của anh ta, Khang Hân biết nơi này của anh ta hết sức nhạy cảm, bởi vì mỗi lần cô hôn ở đây, đều có thể cảm giác được anh ta hơi run rẩy. Âu Dương Hàn cúi đầu nhìn Khang Hân dưới thân thuần thục hôn môi anh ta, đôi mắt anh ta tối lại, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nặng, người phụ nữ này nhìn từ phía trên rất giống bà bầu kia, nhất là cặp mắt kia, cực kỳ giống. Âu Dương Hàn một phen nâng Khang Hân lên, đặt cô ta lên bàn, vung tay lên, đồ trên bàn theo tiếng mà rơi. Nghiêm túc xem, quá giống, làm sao trước kia không có phát hiện đâu? Chẳng lẽ là quá muốn đạt được bà bầu kia? Khang Hân không đề phòng liền bị đặt lên bàn, thân thể vừa định muốn chống đỡ, liền cảm giác váy của mình bị vén lên, đột nhiên đi vào thân thể của cô ta. A - - Khang Hân chỉ có thể kêu to một tiếng ở trong lòng, bởi vì Âu Dương Hàn không thích cô ta tỏ ra đau khổ, anh ta làm cho cô ta phóng túng kêu lên, người đàn ông này không có bất kỳ khúc nhạc dạo nào cứ như vậy trực tiếp tiến vào, còn muốn người phụ nữ dưới thân rên rỉ phóng đãng, nói thật làm sao phóng túng lên đây! Dưới thân chỉ có đau nhức. Trong lòng Khang Hân nghĩ: Mỗi lần đều như thế này, trước một khắc vẫn là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, sau một khắc chính là sói đói đáng sợ. "A - - " Khang Hân kêu ra tiếng, bởi vì ngang hông bị dùng sức nhéo một cái, cô ta đau đớn nhìn về phía Âu Dương Hàn, chỉ thấy vẻ mặt tức giận của anh ta. "Cô gái, chọc tôi mất hứng không có ích gì cho cô, chuyên tâm chút, ông đây ra sức như vậy, cô con bà nó, nghĩ cái gì quan trọng hơn cái này, có phải có đàn ông khác hay không?" Âu Dương Hàn hung tợn hỏi. "Không có, không có, Âu thiếu, tôi không có, thật sự, tin tôi." Khang Hân sợ đến mức nước mắt rơi đầy mặt. "Không cho phép khóc, quấy rầy chuyện tốt của ông đây." Âu Dương Hàn tát một cái lên mặt Khang Hân. Hù dọa Khang Hân vội vàng lau khô mặt, lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Khang Hân rốt cuộc kiên trì đến cuối cùng, nghe được tiếng thở dốc của Âu Dương Hàn, cô ta thở ra một hơi. Từ từ mặc quần áo tử tế, toàn thân đau nhức, nhưng mà vẫn còn giả bộ giống như rất vui vẻ, kỳ thật, ở trong lòng mắng anh ta không phải là người. "Tôi có nhiệm vụ giao cho cô, chính là cô phải nghĩ biện pháp làm cho Nam Cung Diệu sinh ra mâu thuẫn với vợ của anh ta, làm cho vợ chồng bọn họ bất hòa." 132yn. Âu Dương Hàn lấy ra chi phiếu, lả tả, mở ra con số thật to, đưa cho cô ta, đây là phí vất vả. Khang Hân vui vẻ tiếp nhận, không chỉ là nhìn thấy chi phiếu nên vui vẻ, chủ yếu là nhiệm vụ này vui vẻ. "Âu thiếu, hiểu." Khang Hân cười đáp ứng.