“Tôi nói nhị thiếu gia cậu nha, cậu tất yếu hẹp hòi như vậy sao? Chỉ là một chuyện rất rất nhỏ so với hạt mè hạt đậu còn nhỏ hơn việc gì phải ghi hận lâu như vậy?” Đầu điện thoại bên kia, Phó Quân Quyền rất bất đắc dĩ. “Hạt mè hạt đậu? Cậu có bị người phụ nữ của mình đuổi ra khỏi nhà, liền cả toàn bộ hành lý ném tới trên người cậu, cậu không bực được không?” Phương Lỗi trên miệng ngậm ư, hỏi ngược lại Phó Quân Quyền. Thật ra thì anh đã cai thuốc lâu rồi, chỉ là mấy ngày nay buồn bực trong lòng để cho anh không nhịn được lần nữa cầm lên bao thuốc lá, bắt đầu hút thuốc. Phó Quân Quyền hơi chậm lại, nếu như người phụ nữ của anh dám đối với anh như vậy, anh làm tuyệt đối không chỉ là giận dỗi thôi đâu, nhưng bây giờ là anh đang là người ngoài chuyện, khuyên hợp không khuyên cách giải, cho nên anh làm mặt dày, nói trái lương tâm, rất trái lương tâm nói, “Dĩ nhiên không nổi giận, làm sao có thể tức giận cô ấy, bởi vì cô ấy muốn tốt cho cậu. Vốn là trong vòng thị phi, cậu thân là người ngoài, nhất định không có thói quen bị đám chó săn điên cuồng đuổi theo chín cây số, chỉ vì chụp một tấm hình, cô ấy làm tất cả như vậy đều là muốn bảo vệ cậu thôi, hơn nữa cậu suy nghĩ một chút, cô ấy nếu là không quan tâm cậu, mới sẽ không quản cậu có thể bị đám chó săn đuổi theo tìm hiểu hay không, thiếu chút nữa còn xảy ra tai nạn xe cộ nữa.” Không ngừng “Sao” tới “Sao” đi, khiến tâm tình Phương Lỗi càng thêm uất ức, quả muốn ôm điện thoại mắng to Phó Quân Quyền một câu nói “Mẹ của ngươi”, nhưng anh vẫn là nhịn xuống. Anh biết Trần Hoa Nghiên làm như vậy là vì anh, vì bảo vệ anh cùng người nhà của anh, nhưng là thân là một người đàn ông, phải dựa vào một người phụ nữ bảo vệ, tương lai anh còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa? Huống chi thời điểm khi anh biết cô đã biết cô là người mẫu, là một nhân vật công chúng, sau khi cô thành công sẽ mang đến phiền toái cùng với rất nhiều vấn đề, toàn bộ anh đều có nghĩ tới, cũng không thấy có vấn đề gì, toàn bộ đều có thể giải quyết xong. Nhưng tại sao cô không một câu quan tâm anh, vì tốt cho anh, cũng không nghe ý kiến của anh, đem anh đuổi đi? Kế tiếp cô có thể lại vì tốt cho anh mà yêu cầu chia tay hay không? Phương Lỗi cảm thấy chuyện này không thể dễ dàng nuông chiều cô như vậy, nếu không đã có một lần tức có lần thứ hai, Tiểu Ma Quái bị làm hư liền tuyệt đối làm được ra chuyện này, cho nên dù cho từng tế bào toàn thân đều reo hò muốn cô, muốn gặp cô, anh vẫn phải hạ quyết tâm không trả lời điện thoại, không nhắn tin, khư khư cố chấp cùng cô giận dỗi. “Nhị thiếu, cái người này vài ngày không thấy cô cho nên không biết cô rất đáng thương, cả người gầy đi một vòng lớn không nói, công việc càng thêm liên tiếp phạm sai lầm, bị người đại diện của cô cùng với cấp trên thay nhau trách cứ, hơn nữa còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, lúc nào cũng có thể đem cô đóng băng, không cho cô nhận công việc nữa. Cô ấy vì cậu mà gầy đi một vòng, lại vì cậu mà liều mẮg làm việc liên tục, chẳng lẽ cậu đã có một tấc lại muốn một thước, chẳng quan tâm sao?” “Trình diễn tốt vô cùng, như thế nào, không muốn làm người ra quyết sách, chuẩn bị mặc áo giáp trụ ra trận xông vào giới diễn viên một lần?” Phương Lỗi là ai, lập tức xác định ra Phó Quân Quyền đang diễn xiếc. “Nhị thiếu, làm sao cậu khó trị như vậy.” Phó Quân Quyền thật phiền, “Có tin hay không là tùy cậu, nhưng mình nói cho cậu một câu, chuyện cô ấy phạm sai lầm trong công việc là thật, gầy đi trông thấy người tiều tụy cũng là thật, nếu như không phải là em gái tớ không muốn uổng phí mất đi một lương tướng, cũng sẽ không nhờ vả tớ đảm đương nhiệm vụ hòa giải này đâu, hiện tại cái mình muốn nói cũng nói xong rồi, có muốn hòa hảo hay không là vấn đề của hai người các cậu, bản thiếu gia mặc kệ!” Phó Quân Quyền cúp điện thoại rồi. Phương Lỗi cầm điện thoại di động, đầu ngón tay mơn trớn hình ảnh trên màn hình điện thoại di động. Đó là bức ảnh ngày sinh nhật anh, anh len lén chụp trộm lúc Trần Hoa Nghiên ngủ anh tựa đầu ở bên cạnh cô. Từ trong tấm ảnh không khó phát hiện thật ra thì cô đã rất mệt mỏi, nhưng là vì phối hợp với anh, cô vẫn gượng chống đỡ mà cùng anh càn quấy một đêm, mà anh cũng bởi vì nhìn thấy bộ dạng cô mệt mỏi vô cùng đến nửa đoạn sau thì bỏ qua cô. Phương Lỗi biết cô chưa bao giờ có ý tứ thương tổn anh, chỉ là bởi vì quá quan tâm rồi, quan tâm đến cô đều quên ý nguyện của anh. Anh nghĩ vì cô che gió che mưa, anh nghĩ trở thành chỗ dựa cho cô vào, anh hi vọng lúc cô uất ức hay khổ sở đều nói hết với anh, mà không phải ở thời điểm có vấn đề tựa như nữ anh hùng, một vai đối phó tất cả mọi chuyện. Gặp gỡ một người phụ nữ như vậy, anh cũng không biết là phúc hay là họa. Đầu ngón tay càng không ngừng khẽ vuốt ve bức ảnh, quyến luyến, thương tiếc. Anh muốn cô, rất muốn rất muốn. Chỉ là mấy ngày nay dạy dỗ khiến Trần Hoa Nghiên cứng đầu tựa như đá đã nhớ sao? Anh không biết, cho nên khi cô gọi điện tới thì anh không nghĩ nhiều liền cúp điện thoại. Mặc dù sau đó anh rất khó chịu, hối tiếc tại sao muốn cúp điện thoại của cô, nhưng cúp chính là cúp. Điếu thuốc đã không còn gì cả, từ trong hộp rút ra một cái khác, thuần thục đốt lửa, sau đó phiền não hút một hới lớn. Kết quả bị sặc khói, ho đến không ngừng, thậm chí ngay cả mắt cũng đỏ lên, rất hợp với bộ dạng nghèo túng của anh giờ này. Lúc Trần Hoa Nghiên vội vã chạy tới lúc nhìn thấy tình cảnh này. “Tại sao anh biến thành như vậy?” Anh nghèo túng chán chường như thế Trần Hoa Nghiên chưa từng thấy qua. Cô biết anh luôn vinh quang sáng ngời, áo sơ mi màu hồng thẳng tắp, thấy thế nào đều là một người đàn ông anh tuấn, có nơi nào như hiên tại, sắc mặt ửng hồng, trong mắt phượng mê người hiện đầy tơ máu, còn một thân toàn mùi thúi. Mấy ngày nay anh sống như thế nào? Trần Hoa Nghiên thình lình xuất hiện khiến Phương Lỗi hoàn toàn không có phòng bị. Nhìn cô, anh biết Phó Quân Quyền quả nhiên không có lừa anh, cả người cô thật gầy đi trông thấy, cho dù trang điểm cũng không che giấu được tiều tụy trên mặt cô, là bởi vì anh giận dỗi cô, cho nên cô mới có thể như vậy? Phương Lỗi đau lòng khó phải nói lên lời, hay là anh đã làm quá mức? Hơn nữa vì anh, thậm chí cô làm việc cũng phân tâm để xay ra sai sót. Vốn đó là chuyện không thể nào, bởi vì cô là Trần Hoa Nghiên, công việc kia là mục tiêu hàng đầu của Trần Hoa Nghiên, vì anh lại phạm sai lầm trong công việc, nếu như không phải là quan tâm anh, anh cũng không nghĩ ra có nguyên nhân gì để cô thất thường như vậy. Vậy mà anh còn chưa kịp mở miệng, lại bị một câu nói tiếp theo của cô chấn động không thể nào tin nổi. “Phương Lỗi, anh muốn chia tay sao?” Đôi mắt to tròng sưng đỏ nhìn anh, cô chậm rãi mở miệng. “Anh hiện tại bộ dạng như quỷ này xem ra giống như là muốn chia tay sao?” Phương Lỗi khó có thể tin tiến lên cầm cánh tay của cô, cơ hồ là gầm thét chất vấn. Nếu như anh vẫn mặt mày vinh quang như cũ, phong thái vẫn như cũ, cô nói ra những lời này anh cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng bộ dáng anh chán chường phiền muộn, còn phiền não không ngừng hút thuốc, một bộ rõ ràng cho thấy khốn khổ vì tình như vậy ở trong mắt cô là muốn cùng cô chia tay? Phương Lỗi nổi giận. “Vậy là em muốn cùng anh chia tay? Anh cho em biết, Trần Hoa Nghiên, đến chết anh cũng sẽ không cùng em chia tay, em chờ cùng anh cả đời không minh không bạch đi!” Nói xong, anh còn ngại thiếu ý tứ nặng nề hai mảnh cánh môi khẽ nhếch hung hăng hôn cô. Khi cánh tay thật chặt ôm cô thì cơn giận của anh lại không khỏi biến mất, bởi vì thân thể cô mỏng manh giống như chỉ cần gió vừa thổi qua sẽ bay đi mất, rốt cuộc mấy ngày nay cô sống thế nào? Đối với cái nhìn chằm chằm của anh, cô rốt cuộc có ăn ngon cơm hay không? Có ngủ ngon hay không? Càng nghĩ càng không thôi, trên tay vuốt ve cô càng tăng, nghĩ tới vuốt vuốt trên người cô như vậy thịt có thể mọc ra lần nữa hay không, nhưng rất rõ ràng, đây chẳng qua là anh đang vọng tưởng. ~~~ Diễn đàn Lê Quý Đôn ~~~ Trần Hoa Nghiên bị anh hôn không thở nổi. Thật ra thì cô cũng không muốn hỏi anh muốn chia tay phải không, nhưng mà mấy ngày nay anh lạnh nhạt đối đãi với cô, Chị Phương lại đả kích, hơn nữa mới vừa nãy anh nhìn thấy cô, trên mặt lộ vẻ ảo não, cảm xúc dồn dập ùa tới cơ hồ ép cô không thở nổi, cho nên mới không chút nghĩ ngợi hỏi thẳng ra vấn đề như vậy. Thật may là anh hủy bỏ, hơn nữa còn nói đến chết cũng sẽ không cho cô chia tay, vậy có phải đại biểu Phương Lỗi nguyện ý đi cùng với cô đời này đều không tách ra hay không? Cô rất kích động, mấy ngày nay buồn rầu không vui lập tức liền bị anh tiêu trừ, hiện tại trong mắt cô cũng chỉ còn lại người đàn ông cô yêu này. Đúng, không chỉ là thích, mà là yêu. Mấy ngày nay anh lạnh nhạt gần như làm cô gấp muốn chết, cô không thể không có anh, cô đã hiểu đạo lý này thật sâu. Chị Phương muốn cô cùng anh chia tay, chuyên chú sự nghiệp, nhưng cô không chịu, cô thà không được thành công, thà phải rời đi công ty bây giờ, chỉ là một Tiểu Ma Quái của riêng mình anh cũng được. Nụ hôn nóng bỏng thoáng dừng, nhưng Trần Hoa Nghiên nhưng không muốn rời khỏi đôi môi của anh, chủ động hôn anh, nhiệt tình cuốn lấy môi lưỡi, hôn anh, liếm mút, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói: “Em nhớ anh, rất nhớ anh, A Lỗi…” Một chữ nói ra chính là một cái khẽ hôn in ở trên môi của anh. Cô nhiệt tình trước nay chưa từng có, thiết tha như vậy, quyến luyến như vậy làm cho Phương Lỗi không thể nào kháng cự nổi, dục vọng bên trong thân thể hừng hực vì cô mà bốc cháy lên. Phương Lỗi ôm cô, một bên hôn một bên lảo đảo chạy vào trong phòng nghỉ. Vừa đi vào phòng nghỉ ngơi, anh dùng chân đóng cửa lại, bắt đầu cởi y phục trên người cô. Trần Hoa Nghiên cũng thế, vội vã cởi hết đồ của anh, vội vàng muốn cảm giác tất cả của anh, không có bất kỳ băn khoăn, không có bất kỳ thời gian để suy nghĩ, trên người hai người liền không mảnh vải che thân, Phương Lỗi đè cô vào mặt giường mềm mại, bàn tay trên lãnh địa thuộc về mình tuần tra, môi mỏng còn lại bị cô vững vàng cắn mút, không cách nào hôn Tiểu Quả đáng yêu đứng thẳng trước ngực cô. Bàn tay ấn lên chỗ kín giữa đùi cô, cảm giác ướt át này để cho anh cũng kềm nén không được nữa, lấn người thẳng tiến, ước chừng thời gian mấy ngày không có thân cận cùng cô, hiện tại so với bất kỳ thời gian nào anh đều muốn vội vàng, chỉ là một lần thẳng tiến, anh liền hối hận. Bởi vì thủy dịch cô tiết ra chưa đủ, khi anh mạnh mẽ đâm tới tiến vào bên trong cô thì cô không thể tránh khỏi bị đau rồi, bắp thịt giữa hai chân của cô không nhˮ được mà căng thẳng, liên đới bọc anh thật chặt dũng đạo cũng kịch liệt co rúc lại, kẹp chặt đầu da anh tê rần, thiếu chút nữa cũng không trông nom không để ý mà xông lên. Nhưng là tiếng ngâm đau của Trần Hoa Nghiên truyền vào trong tai, cho nên thân anh cứng lại, dừng lại ở trong cơ thể cô, bàn tay còn lại ở điểm mẫn cảm của cô vỗ về chơi đùa, phân tán lực chú ý của cô, môi còn lại ở tai, cần cổ liếm hôn. Anh quen thuộc thân thể của cô, biết từng điểm mẫn cảm của cô ở nơi nào, chớp mắt thời gian, anh liền cảm thấy phía dưới người phụ nữ mềm hoá rồi, thủy dịch trắng nõn cũng tràn ra, trơn bóng thật chặt vị trí hai người dính nhau. Anh còn không có động tác, người phụ nữ dưới người anh lại tự mình động trước, để cho anh không nhịn được ôm cô lật người, để cho cô giống như nữ vương cưỡi trên người của mình, cái tư thế này cho anh đi vào vị trí sâu hơn, cô không cần phải đại khởi đại lạc phập phồng, chỉ cần thoáng đong đưa vòng eo, cũng đã ma sát khiến hai người cảm giác cả người tê dại khuây khoả. Đẫy đà của cô cũng theo động tác mà lên xuống đung đưa, Phương Lỗi thỏa mãn, không nhịn được cong người một hớp ngậm vừa trong đó, bên kia lại dùng bàn tay tùy ý xoa lấy. Một luồng sóng tê dại từ địa phương anh hút cắn truyền đến, Trần Hoa Nghiên không khỏi ngửa ra sau, đem đẫy đà trước ngực càng thêm rất hướng tới anh, để cho anh vuốt vuốt càng thêm dễ dàng. Chỉ là thể lực cô đã hết sạch, mới ngồi ở trên người anh đong đưa, hưởng thụ đối xử như nữ vương không bao lâu, eo liền mỏi nhừ, cũng không uốn éo đứng lên nổi nữa. “Thật vô dụng, nhanh như vậy đã không được, thân là người mẫu thể lực em tại sao có thể kém như vậy, không được, anh phải để cho em luyện thêm một chút.” Anh vừa bực mình vừa buồn cười bỏ qua cho mỹ vị trong miệng, nửa là đùa giỡn nửa là nói, bàn tay đè lại phần eo như nhũn ra của cô, phối hợp động tác kéo ra đưa vào của mình hung hăng đè xuống, “Dùng cái phương pháp này, em nói có được hay không?” Nghe anh đang giễu cợt mình, lo lắng trong lòng của cô đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống. Anh không tức giận, không bao giờ giận chính mình nữa rồi, cho nên mới dùng cái giọng khôi hài này trêu chọc cô, chọc giận cô giận cũng tốt, chọc giận cô cười cũng tốt, anh chính là thích nói lời như vậy. Chỉ là vấn đề của anh quá mức mắc cỡ, dung phương pháp có tác dụng như vậy để huấn luyện thể lực cô, tại sao không nói là đang tiện nghi cho chính anh? Chỉ là những thứ này cô đều không nói ra miệng, bởi vì trong miệng cô không ngừng được lần nữa lại rên rỉ thở gấp ra tiếng, mười ngón tay trèo ở vai anh cõng lên, khó nhịn kịch liệt đụng nhau thì ở trên lưng anh lưu lại mấy đạo vết đỏ. Trên lưng khẽ đau nhói không để cho Phương Lỗi bị đau mà dừng lại, ngược lại giống như là gãi ngứa đến anh, để cho anh hoàn toàn điên cuồng như một dã thú làm cô điên đảo, rồi sau đó cường thế chiếm đoạt, ở trên người cô ép tất cả khoái cảm anh nên được có. Mồ hôi tích tích nóng hổi theo động tác của anh rơi xuống ở trước ngực của cô, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, một câu yêu ngữ không nhịn được liền thốt ra ra. “Em yêu anh… Yêu anh…” Nghe vậy đầu tiên anh cứng đờ, rồi sau đó đối với Trần Hoa Nghiên lộ ra nụ cười mang theo vài phần dữ tợn cười, “Tiểu Ma Quái của anh, em có biết anh vốn nghĩ cứ như vậy bỏ qua cho em, nhưng bây giờ sẽ không, em cứ chờ ngày mai không xuống giường được đi!” Anh đối với thể lực của mình vô cùng có lòng tin, để cho cô ngày mai không xuống giường được tuyệt đối là việc rất nhỏ. Cô không ngờ người yêu của mình sẽ vì mình mang đến kết quả trọn đời khó quên như thế, chẳng qua là khi mệt mỏi vô cùng sắp lâm vào hắc ám vô biên, bên tai lại truyền đến một tiếng nỉ non mang theo nụ cười thì lòng của cô chỉ còn lại ấm áp vô cùng… “Anh cũng vậy, anh yêu em, Tiểu Ma Quái của anh.” “Chị Phương, em sẽ không cùng Phương Lỗi chia tay, tuyệt đối sẽ không, không có anh ấy, em không cách nào kiên trì được, chị cho em ba năm, em sẽ dùng ba năm chứng minh cho chị xem, em tuyệt đối có thể chăm sóc cho cả tình yêu lẫn sự nghiệp, nếu như không được về sau sẽ tự động biến mất, sẽ không nữa chụp hình hoặc là quay quảng cáo, lui về phía sau mặc kệ là người mẫu hoặc là cả giới diễn viên, mọi người đều sẽ không biết đến ba chữ Trần Hoa Nghiên này nữa.” Sau ngày thứ ba cùng Phương Lỗi hòa hảo, Trần Hoa Nghiên tới tìm chị Phương, nói những lời này, lập một đánh cuộc như vậy. Cô vì Phương Lỗi, không tiếc đánh cuộc sự nghiệp của mình, bởi vì cô biết cô có thể không làm người mẫu, nhưng lại không thể không có Phương Lỗi, có anh ở đây, cô mới có thể biện sức lực phát huy tiềm năng của mình. Thái độ cô rất chi là kiên quyết, khiến chị Phương lộ vẻ xúc động, cũng làm cho chị Phương biết thì ra mình cũng là suy bụng ta ra bụng người, luôn áp đặt quan niệm của mình lên người Trần Hoa Nghiên, cô quên có một loại người phụ nữ vì yêu mà phấn đấu quên mình, vì yêu mà kiên cố, mà Trần Hoa Nghiên chính là một nữ nhân như vậy. Khi cô nghe được Trần Hoa Nghiên xác lập đánh cuộc thì cô liền hối hận, một nhân tài tốt như vậy, tại sao có thể biến mất ở trước măt mọi người, nhưng Trần Hoa Nghiên tâm ý đã quyết, cho dù ai khuyên cũng không cải biến được. Sau mặc dù Trần Hoa Nghiên thật hao tốn phần lớn tinh lực, tâm lực phát triển sự nghiệp, ba năm này giống như theo lời chị Phương, cô cùng Phương Lỗi đích xác là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Bởi vì quảng cáo công ích đẩy ra sau, cô lập tức trở thành minh tinh quảng cáo nổi tiếng, nhiều yếu tố hội tụ vào, quảng cáo, phát ngôn, thậm chí là điện ảnh, phim truyền hình hai cửa tìm tới, ngay sau đó trở thành Đại Hồng Nhân chạm tay có thể bỏng. Nhưng cô buông tha nhiều cơ hội phát triển toàn diện, chỉ chuyên chú với chụp hình cùng với quay quảng cáo, bởi vì từ khi vừa mới bắt đầu, cô muốn làm cũng chỉ là một người mẫu, quay quảng cáo đã coi như là thu hoạch ngoài dự đoán, vì thế cô càng không muốn nhận thêm chụp hình cùng với quay quảng cáo ngoại trừ công việc. Mặc dù chị Phương cùng với phó Tổng giám cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì các cô cũng cảm thấy Trần Hoa Nghiên có thể trở thành nghệ sĩ toàn diện, cô có đủ tiềm năng, cũng có năng lực này, nhưng là cuối cùng họ cũng tôn trọng quyết định của Trần Hoa Nghiên. Trần Hoa Nghiên cảm giác mình rất may mắn, cha mẹ cô, công ty của cô, người than của cô tất cả đều hết sức ủng hộ, bao dung cùng cô, mà trong đó Phương Lỗi là người ủng hộ cô triệt để nhất. Anh không có ngăn cản cô chuyên chú phát triển sự nghiệp của cô, cô muốn bay ra nước ngoài quay ngoại cảnh, anh liền ngoan ngoãn chờ cô trở lại; cô phải bận rộn chụp quay quảng cáo, anh liền từ trong nhà mang theo Phương mẫu nấu canh cho cô, không để cho cô bởi vì thiếu khuyết dinh dưỡng mà gầy đi. Khi cô bị uất ức, hoặc là ở sau lưng bị người dùng thủ đoạn công kích mới lấy được công việc mà khổ sở thì anh liền lặng lẽ ở bên cạnh cô, để cho cô dựa vào lồng ngực của anh rơi lệ. Một người đàn ông có thể làm được đến tình trạng này thật không dễ dàng, mà anh làm được giỏi vô cùng, so với cô mong đợi tốt hơn gấp trăm lần, nghìn lần. Đối mặt Phương Lỗi tốt như vậy, cô cảm giác mình thật không biết lấy gì mà báo đáp, chỉ có thể dùng sức thương anh hơn, duy trì tình yêu bọn họ, học vệc không đem cảm xúc trên công tác mang về nhà, để cho anh phải cùng cô lo lắng, mặc dù hiệu quả không quá rõ rệt, không phải cô diễn kỹ quá kém, mà là năng lực quan sát của anh quá mạnh mẽ, một chút xíu dấu vết cũng có thể để cho anh phát hiện sự khác thường của cô. Trần Hoa Nghiên từng hỏi anh, năng lực quan sát của anh là trời sanh, hay là ngày ngày bồi dưỡng ra được, nếu so với những đại trinh thám tiếng tăm lừng lẫy kia thì cũng ngang bằng rồi. Lúc ấy anh không trả lời cô, chỉ là đối với cô tà tà mà cười cười, ở lúc cô nhất thời không bắt bẻ bị ánh mắt anh cười mê hoặc, anh hôn môi cô, trằn trọc dây dưa một hồi lâu sau mới tựa vào bên tai của cô thấp nói: “Lực quan sát của anh không phải tốt, chỉ vì người đó là em, anh đều sẽ nhịn không ngừng mà cực kỳ lưu ý, không muốn bỏ qua một chút xíu cảm xúc biến hóa của em, đổi thành những người khác, anh mới sẽ không lãng phí thời gian đi quan sát nghiên cứu bọn họ, hiểu không?” Anh là bởi vì quan tâm cùng coi trọng, cho nên mới phải so bất luận kẻ nào lưu ý cô, một người đàn ông như vậy, cô đi đâu mà tìm? Trần Hoa Nghiên không chỉ một lần may mắn cô gặp được một người đàn ông như vậy, mặc dù anh thỉnh thoảng còn độc miệng, đem cô chọc cho tức giận kêu loạn, nhưng điều này cũng không trở ngại cô càng ngày càng thương anh sâu hơn. Bởi vì yêu, cho nên không muốn làm cho Phương Lỗi chịu uất ức trở thành người tình không quang minh chính đại, cho nên cô cũng không ẩn mãn sự hiện hữu của anh, mỗi khi có ký giả hỏi cô Phương Lỗi có phải bạn trai của cô hay không thì cô đều sẽ mặt cười yếu ớt trả lời nói: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi.” Đúng, Phương Lỗi chính là Phương Lỗi, anh không phải là Thánh Nhân gì, sẽ không ôm tư tưởng ngang hàng bác ái làm người, anh cũng chỉ là một người, còn là một người đàn ông ích kỷ, nếu như cô không phải cũng yêu anh như vậy, anh sẽ yêu cô như vậy sao? Vì thế, ủng hộ toàn lực của anh là có giá cao, giá cao này chính là phải ở trên người của cô dán lên cái nhãn thuộc về anh, đoạn tuyệt tất cả những đàn ông dám mơ ước cô. Sau khi cô dần dần thành công, cô tựa như một khối bảo thạch, càng ngày càng tỏa sáng, đi ở giữa đám người cũng sẽ đưa tới rối loạn tưng bừng, hơn nữa trong giới người mẫu quá nhiều mỹ nam rồi, không phải sợ cô sẽ di tình biệt luyến, mà là sợ những người đàn ông kia không có mắt sẽ chủ động tới trêu chọc cô, cho nên dưới sự chứng kiến hai bên cha mẹ cùng với người thân, bọn họ đính hôn, trở thành danh hiệu vợ chồng chưa cưới. Bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bọn họ cực kỳ quý trọng thời gian mỗi một lần gặp nhau, khi đó, bọn họ cũng sẽ tắt máy điện thoại, bảo đảm không có ai có thể quấy rầy đến bọn họ, sau đó bọn họ sẽ hai tư giờ dính vào nhau, không, phải nói là Phương Lỗi hai tư giờ cùng cô dính vào nhau, mặc kệ là ra đường mua đồ hoặc là tắm rửa nghỉ ngơi, tóm lại anh đều không chịu rời đi cô nửa khắc. Có một lần Trần Hoa Nghiên không nhịn được mở lên cười giỡn nói: “Quả nhiên có khoảng cách tình cảm mới có thể kéo dài, nhìn dáng dấp chúng ta bây giờ nên duy trì phương thức chung đụng xa cách thì nhiều mà chung đụng thì ít, để tránh tình cảm nhạt nhẽo, A Lỗi, anh nói có được hay không?” Dĩ nhiên cô thực sự chỉ đang nói đùa, cô cũng không chịu được thời gian lâu dài thường không thấy được anh như vậy, không có anh giúp cô ấm giường. Phương Lỗi nghe xong cái này cười giỡn xong, trên mặt chỉ lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, buổi tối hôm đó Trần Hoa Nghiên liền chịu nhiều đau khổ, bị anh đè từng góc trong phòng làm một lần, đến cuối cùng căn bản là anh cùng “Gian thi” cũng không khác là gì, nhưng anh chính là không chịu buông tha cô. “Nếu để cho anh nghe lại lời tương tự, anh liền đem em vây ở trong phòng này, không bao giờ thả em đi ra ngoài nữa.” Sau khi cô mệt mỏi vô cùng mà bất tỉnh trước, anh ở bên tai cô uy hiếp nói nhỏ, để cho cô vững vàng nhớ cái dạy dỗ này. Một lần kia, Trần Hoa Nghiên ước chừng nằm trên giường 3 ngày, ngày nghỉ tốt đẹp lại ngắn ngủi của cô cứ như vậy đi qua. Chỉ là cô cũng đã có kinh nghiệm, lời như vậy cô không bao giờ dám nói lại nữa, để tránh lại một lần nữa bị anh làm cho im lặng ngưng nghẹn, có khổ lại nói không ra được. 3 năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, trải qua những ngày được nâng đỡ lẫn nhau như vậy, cuối cùng Trần Hoa Nghiên cũng hết khổ rồi. Nhìn Phương Lỗi cố ý đặt giải thưởng ở trong tủ kiếng trong suốt, đây là hôm qua cô mới mang về: nữ chính được TV quảng cáo yêu thích nhất. Lấy được giải thưởng này, cô cảm thấy là ngoài ý muốn, bởi vì cô đem phần lớn thời giờ đặt ở việc chụp hình, quảng cáo chỉ là chọn mấy phát ngôn nhỏ hoặc là công ích tới quay, nhưng không ngờ một doanh nghiệp làm chủ đề quảng cáo, để cho cô lấy được giải thưởng lớn, đây thật là ngoài ý muốn cực kỳ. Chỉ là cảm thấy bất ngờ cũng chỉ có một mình cô, những người khác từ đáy lòng cũng vì cô hoan hô, vì cô vui mừng, bọn họ cũng đều biết, cô có thể có được giải thưởng quảng cáo lớn này có thể nói là thực tới Danh Quy, dù sao vì giải thưởng này, cô chịu đựng không ít cực khổ, trải qua không ít lệ cùng mồ hôi, những thứ này hiếm ai biết chuyện nhưng Phương Lỗi lại đặc biệt rõ ràng nhất. Mắt thấy ước hẹn ba năm sắp tới, mà cô rất tin mình đã đủ để hướng chị Phương chứng minh, thật sự cô có thể chăm sóc tình yêu cùng sự nghiệp thì cô cùng Phương Lỗi cũng nhận được vui mừng ngoài ý muốn đột nhiên đến, đưa bọn họ đến nổi ứng phó không kịp. Trần Hoa Nghiên mấy ngày gần đây cảm thấy ngực luôn buồn buồn, hơn nữa còn không tự chủ muốn ói, mặc dù Phương Lỗi cũng được xưng tụng là một thầy thuốc, nhưng không phải trình độ chuyên môn của mình anh cũng không dám chẩn đoán lung tung giúp cô, cho nên khi anh nửa dụ dỗ nửa uy hiếp, bọn họ đi bệnh viện một chuyến. Để tránh bị ký giả phát hiện, bọn họ còn cố ý đội cái mũ đeo kính, che đi hơn phân nửa dung mạo. Đi đến bệnh viện nhận số, đợi một hồi bọn họ liền vào gặp bác sĩ. Bác sĩ nhận ra bọn họ, hỏi trước mấy vấn đề, sau đó lấy ống nghe bệnh, nặng nề nhìn bọn họ, thật lâu không nói gì. Phương Lỗi cùng Trần Hoa Nghiên nhìn vẻ mặt như thế, không tự chủ được lo lắng đề phòng. Chịu không nổi bầu không khí quái dị như vậy nữa, Phương Lỗi không nhịn được mở miệng phá vỡ tĩnh mịch, “Bác sĩ, xin hỏi vị hôn thê tôi thế nào?” Muốn đi khoa khác kiểm tra hay hoặc là như thế nào, anh dầu gì cũng lên tiếng rồi, không nên treo ngược khẩu vị bọn họ như vậy chứ. Rốt cuộc bác sĩ phục hồi tinh thần lại, nói một tiếng: “Tôi muốn hai vị nên đi khoa phụ sản sẽ ổn thỏa một chút, bởi vì từ triệu chứng của Trần tiểu thư xem ra, cô giống như là mang thai, nhưng tôi cảm thấy rất không có khả năng, dù sao Trần tiểu thư là được mọi người biết đến, chưa cưới lại mang thai đối với danh tiếng của cô không tốt lắm.” Thì ra là bác sĩ này vì lo mình nghĩ lầm rồi, cho nên mặt mới nặng nề như vậy. Phương Lỗi thiếu chút nữa liền một quyền đánh vào sống mũi ông bác sĩ này, ai dạy anh ta cố làm bộ mặt âm trầm như vậy. Nhưng mà theo lời của anh ta, Phương Lỗi cũng không dám trì hoãn, lập tức mang theo Trần Hoa Nghiên đến khoa phụ sản. Trong lúc chờ đợi, Phương Lỗi ôm Trần Hoa Nghiên thật chặt, thật ra thì anh cũng lo lắng nếu như quả thật mang thai, Trần Hoa Nghiên sẽ làm thế nào. Sự nghiệp của cô đang ở trên đỉnh cao, nếu như mang thai, công tác của cô nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa cô sẽ nguyện ý vào lúc này buông tha ánh sáng bây giờ có được, sanh con dưỡng ci cho anh hay sao? Đáy lòng như có âm thanh nói cho Phương Lỗi, Trần Hoa Nghiên nguyện ý, nếu như cô thật sự mang thai, cô nhất định sẽ cố gắng làm một mẫu thân tốt, nhưng là chính anh lại rất hoảng hốt. Trên mặt Trần Hoa Nghiên không có vẻ mặt gì, cô chỉ là lặng lẽ chờ đợi, cho đến Bác Sĩ khoa phụ sản xác nhận cô đã mang thai bốn tuần. Đi ra khoa phụ sản thì tinh thần của hai người cũng có chút hoảng hốt. Đôi tay Trần Hoa Nghiên xoa bụng, bên trong dưỡng dục bảo bảo bọn họ, cô cảm thấy rất khó tin. Ngước mắt nhìn về phía người đàn ông vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn vào bụng cô, cô chợt cười một tiếng, “Phương Lỗi, lấy em được không?” Hiện tại con đều có, nếu như còn không kết hôn, hình như không được. Nghe được cô cầu hôn, Phương Lỗi vốn chỉ là hoảng hốt, bây giờ thật sự ngu ngơ luôn. Bọn họ từng có ước định, chỉ cần một khi kết hôn, cô sẽ đem trọng tâm chuyển tới gia đình của bọn họ, công tác người mẫu sẽ từ từ giảm bớt, chuyển thành tính chất kiêm chức. Anh nguyên tưởng rằng muốn anh lại đợi thêm mấy năm, mới có thể chân chính lấy cô qua cửa, không nghĩ tới hôm nay trừ một kinh kỉ ngoài ý muốn, cô trả lại cho anh một vui mừng lớn hơn. Nhìn người phụ nữ trước mắt, lòng này cam tình nguyện vì anh buông tha ánh sáng, trở thành lão bà người phụ nữ của anh, Phương Lỗi đột nhiên cảm thấy mình kích động đến không cách nào mở cửa. Dáng vẻ anh ngu ngơ thật đáng yêu, khiến Trần Hoa Nghiên không nhịn được đưa tay, dí dỏm ngắt gương mặt của anh, “Hù sợ? Em cho là anh sẽ vui nhiều kinh, không ngờ lá gan anh còn rất nhỏ, chỉ là không cần gấp gáp, em hiện tại tiếp thu cái người nhát gan này tốt lắm, cho nên hiện tại xin hỏi Phương Lỗi Phương tiên sinh, anh nguyện ý lấy em, Trần Hoa Nghiên trở thành vợ hợp pháp của anh sao?” 3 năm đã qua để cho cô chứng minh tất cả, cũng làm cho cô hiểu sự nghiệp khá hơn nữa lớn hơn nữa, so ra kém với một ánh mắt quan tâm, một câu ấm áp thăm hỏi của anh. Hơn nữa sau khi cưới cô cũng không phải là toàn diện thối lui khỏi màn ảnh, cô chỉ là chuyển thành kiêm chức người mẫu. Nhìn cô dịu dàng cười, nghe lời nói dí dỏm của cô, Phương Lỗi hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do gì cự tuyệt, dù sao anh cũng đã sớm muốn lấy cô đảm đương vợ yêu của Phương Lỗi anh lâu rồi, cho nên anh lập tức từ trong túi tiền lấy ra một chiếc nhẫn anh chuẩn bị thật lâu, đeo vào ngón giữa của cô. “Tại sao anh mang theo chiếc nhẫn trong người vậy?” Cô tò mò hỏi. “Bởi vì bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu anh đều chờ đợi em gật đầu, chủ động trở thành vợ của anh.” Phương Lỗi rốt cuộc tìm được âm thanh của mình, không nhịn được hướng cô đùa cợt. Chỉ là cái cười giỡn này không có chọc giận Trần Hoa Nghiên, bởi vì trên mặt anh, trong mắt mừng rỡ ấy rất rõ ràng. Cô nâng cao tay, chiếc nhẫn ở dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh, làm mờ mắt cô, cũng làm cho cô không nhịn được ửng đỏ mắt. Cô nhào vào trong ngực của anh, vòng quanh gáy của anh, nhón chân lên chủ động hôn anh. “Rất tốt, về sau em liền cùng đứa bé nói là mẹ hướng ba cầu hôn, từ nhỏ dạy nó, yêu sẽ phải chủ động một chút.” Mắt to tròn trịa tràn đầy tất cả đều là tình yêu cùng với nụ cười, cô rất hạnh phúc, anh dùng tất cả hành động chứng thật điểm này. Nghe vậy, nụ cười trong mắt Phương Lỗi càng đậm, anh tán thành gật đầu, “Xác thực, yêu sẽ phải chủ động một chút, thật may là anh cũng vậy không kém, sáng sớm liền đem cái người Tiểu Ma Quái quá hư này lấy về.” Bàn tay xoa nhẹ phần bụng vẫn chưa có dấu hiệu nào của Trần Hoa Nghiên, anh nói: “Tiểu Ma Quái, anh yêu em.” “Em mới không phải Tiểu Ma Quái hư.” Cô nhăn nhíu lỗ mũi, bất mãn nói. “Vậy em là cái gì?” “Em?” Cô cong mắt, kinh diễm anh, sau đó cười ha hả nói: “Em là Tiểu Ma Quái yêu anh nhất.” Đúng, thích nhất. Phương Lỗi không kềm chế được mà đem cô ôm vào trong ngực, như thu được chí bảo mà ôm thật chặt. Tiểu Ma Quái của anh, Tiểu Ma Quái mắt to, anh sẽ trân trọng Tiểu Ma Quái cả đời.