Mộc Nhiên dựa người vào tường, giây phút này cô cảm thấy mệt mỏi quá, cô nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, hạnh phúc cô chỉ mới vừa cảm nhận được đã thành ra thế này sao? Trong lòng cô một cô áy náy dâng lên. "Cạch" Cánh cửa mở ra, Hàn Thiên Lãnh cau mày. - "Nhiên Nhiên, em sao vậy? Mau vào phòng thôi." Mộc Nhiên chớp chớp mắt:"Được." Cô đi về phía tủ quần áo, Hàn Thiên Lãnh từ phía sau ôm lấy hông cô:"Anh tắm với em nhé!" - "Không được...em..em đi tắm đây." Cô nói rồi nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh. Hàn Thiên Lãnh khó hiểu nhìn bóng dáng cô, đây là đặc điểm của những người sắp kết hôn sao? Mộc Nhiên ngâm mình trong dòng nước ấm áp, trong đầu cô luôn là hình ảnh sợi dây chuyền của Diệp Mộc Vân, cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra, đến lúc đó cô và anh sẽ đối diện với nhau như thế nào đây? Một lần nữa hai người ở cương vị là kẻ thù sao? "Cốc..cốc.." Hàn Thiên Lãnh gõ cửa. - "Nhiên Nhiên, em lâu vậy?" Mộc Nhiên lau nước mắt, cô trả lời:"Em xong rồi đây." Mộc Nhiên mặc quần áo rồi đi ra ngoài, Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô:"Bảo bối, thơm quá." Tai cô lắng nghe từng nhịp tim đang đập của anh, một cảm xúc áy náy trào lên, cô đẩy anh ra. - "Lãnh, em mệt lắm.." Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, cũng chẳng hiểu vì sao anh thấy cô có gì đó rất khác lạ. - "Em chỉ muốn ngủ một giấc.." Giọng cô như đứa trẻ, nức nở cầu xin. Anh thương xót bế ngang cô lên:"Anh xin lỗi, chúng ta đi ngủ thôi." Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi ôm lấy cô, anh kéo chiếc chăn đắp lên cho cô rồi tắt điện. Không gian chìm vào bóng tối yên tĩnh đến lạ thường, Mộc Nhiên rúc vào ngực anh. Cô cố tìm cảm giác an toàn của quan hệ hai người trong tình cảnh bây giờ, sau này nếu anh biết sự thật rồi anh có chấp nhận cô, chấp nhận một người mang chung dòng máu với kẻ thù của anh. - "Mộc Nhiên, ngủ đi." Giọng anh thốt lên nhắc nhở, nghe thật ấm áp. Nhưng nó lại mạnh mẽ cứa vào tim cô, suýt nữa cô đã bật khóc. Sáng hôm sau... Mộc Nhiên thức dậy chỗ bên cạnh đã trống, cô vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Mùi đồ ăn và tiếng động trong bếp thu hút bước chân cô, cô bước nhẹ nhàng về nơi đó. Rất bất ngờ với cảnh tượng trước mắt, anh đang đeo tạp dề loay hoay trong bếp, nhưng điều đó sẽ không bất ngờ mấy nếu như không có mùi khét và sàn nhà bị vấy bẩn, thêm đó không biết đã bao nhiêu cái bát vỡ tan tành vì anh. - "Anh làm gì vậy?" Mộc Nhiên đi vào hỏi. Hàn Thiên Lãnh khó khăn với nồi cháo kia:"Muốn nấu bữa sáng cho em, nhưng không ngờ lại khó đến thế." Mộc Nhiên kéo anh ra:"Anh đây là phá bếp chứ không phải nấu bữa sáng, anh ra ngoài đi, để em làm cho." Hàn Thiên Lãnh bỏ tạp dề rồi đi vào phòng tắm, khắp người toàn mùi dầu mỡ thật khó chịu. Mộc Nhiên lau dọn lại cho anh, lúc này quản gia đi xuống. - "Dậy sớm vậy sao? Để ta giúp con." Mộc Nhiên cười gượng:"Không sao, bác để con tự nấu." Quản gia đi đến:"Con nấu bữa sáng đi, mấy cái này để ta rửa cho." Mộc Nhiên gật đầu rồi để đó cho quản gia, cô bắt đầu nấu những món mới. Cô bày đồ ăn ra bàn rồi lên phòng kêu anh xuống:"Lãnh, anh đang làm gì vậy? Mau xuống ăn sáng thôi." - "Được" Anh mở cửa đi ra ngoài. Mộc Nhiên nhìn anh:"Anh làm gì mà lâu vậy?" - "Mùi này thật khó rửa trôi." Mộc Nhiên mỉm cười rồi cùng anh đi xuống nhà, Hàn Thiên Lãnh cùng cô ngồi xuống bàn ăn. - "Bác, bác ngồi xuống cùng ăn với bọn cháu đi ạ." Mộc Nhiên nói. Quản gia ngồi xuống đối diện, bà nhìn Hàn Thiên Lãnh:"Thiếu gia, hai ngày nữa là ngày giỗ của lão gia và lão phu nhân." Tay cầm đũa của Mộc Nhiên khẽ run lên, hai ngày nữa sao? Hàn Thiên Lãnh ôm lấy bả vai cô:"Đến ngày đó tôi và Mộc Nhiên sẽ ra thăm mộ cha mẹ, tôi muốn ông bà biết họ có một người con dâu xinh đẹp như cô ấy." Mộc Nhiên cúi thấp đầu xuống, đó là anh chưa biết gì, nếu biết rồi liệu anh còn đối xử như vậy với cô không? - "Mộc Nhiên, em sao vậy?" Hàn Thiên Lãnh hỏi. Cô chớp mắt:"Không có gì, em chỉ là rất mong đợi ngày đó thôi." Ăn sáng xong, Hàn Thiên Lãnh nói:"Mộc Nhiên, hôm nay chúng ta sẽ đi thử váy cưới nhé, em muốn đi tiệm nào?" Mộc Nhiên tránh né đi ánh mắt của anh:"Lãnh, chúng ta...chúng ta có thể hoản lại đám cưới này không?" - "Tại sao? Em không thích?" Mộc Nhiên rơm rớm nước mắt:"Em..em cảm thấy mệt lắm, em phải làm sao đây?" Cô như đứa trẻ khóc òa lên, Hàn Thiên Lãnh lo sợ ôm lấy cô:"Nhiên Nhiên, đừng khóc, ngoan." Anh cho rằng cô mắc chúng bệnh sợ hãi trước hôn nhân nên chỉ ân cần vỗ về cô. Cô khóc nấc lên:"Lãnh, em phải làm sao đây? Làm sao mọi chuyện mới có thể trở nên ổn hơn, em mệt mỏi quá." - "Mộc Nhiên, em sao vậy? Em có chuyện gì giấu anh sao?" Anh lau đi nước mắt cho cô rồi hỏi. Mộc Nhiên lắc đầu:"Em...em không biết, em muốn nghỉ ngơi.." Anh xoa đầu cô:"Vậy được, hôm nay anh sẽ nghỉ làm ở nhà với em." - "Không cần, em có bác..." Anh ngăn lại lời cô:"Anh không yên tâm". Anh đưa cô lên phòng, Mộc Nhiên nằm xuống giường, anh kéo chăn đắp cho cô. - "Bảo bối, ngoan ngủ một giấc nữa đi, khi tỉnh lại sẽ ổn". Mộc Nhiên nắm lấy tay anh:"Anh sẽ không đi đâu chứ?" Anh mỉm cười:"Ngốc quá, bây giờ dù em có đuổi anh cũng sẽ không đi." Mộc Nhiên từ từ chìm vào giấc ngủ, Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô rồi ra phía chiếc bàn giải quyết công việc.