Cô Vợ Nhí Đáng Yêu

Chương 11 : Gặp ma

_Á ma ma! Đừng có ăn thịt tui! Tui sợ lắm!-Nhỏ bật dậy la chí chóe. _Em có sao không?- Một giọng nói trầm ấm vang lên. _Con lạy bà ma, tha cho con đi! Con hứa con sẽ cúng quãi cho bà!- Nhỏ chắp tay xá xá. _Phong! Anh Huy nè! Bình tĩnh đi. Định thần lại. Nhỏ thấy Quốc Huy đang ngồi trước mặt mình. Trông anh có vẻ rất lo lắng. Đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ thấy mình đang ở trong một căn phòng tuy cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ và có lẽ nó tốt hơn…căn phòng lúc nãy. _Em bình tĩnh lại chưa?- Huy hỏi. _Em đang ở đâu? Con ma đâu rồi! _Ma cỏ gì ở đây?- Huy nhăn nhó- Em đang ở phòng anh. Như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ nắm vai Huy lắc lắc: _Mọi người, anh Hoàng, Hằng với bé Kỳ đâu? Họ bị gì rồi hả anh? _Em tưởng tượng hay thật!- Huy cười- Uống cái này đi cho bình tĩnh lại rồi mình nói chuyện! Nhận lấy cốc sữa nóng từ tay Huy, nhỏ vẫn còn hoang mang. Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người sao rồi? Còn con ma đó thì sao? Rất rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu nhỏ. “Dầu sôi lửa bóng thế này mà ngồi uống sữa là sao? “. _Anh… _Em không phải lo. Mọi người đã tỉnh và đang dùng suop ở ngoài. Chỉ có em là giờ này mới dậy đó! _Em không hiểu!- Nhỏ nhíu mày- Vậy còn… _Chỉ là mô hình thôi mà nhóc! Anh làm đó! _Anh? _Ừ, anh là chuyên viên chế tạo mấy thứ đó mà! _Còn cái âm thanh? _Cũng anh!- Huy có vẻ tự hào lắm- Tạo ra mấy cái hiệu ứng âm thanh đó không dễ đâu đó! _Vậy là… _Anh vừa mua căn biệt thự này! Nhưng chưa có thời gian tu sửa. Vả lại anh thấy để vậy nó có cảm hứng làm việc hơn! Ngồi thừ một lúc như để thấu hiểu điều Huy vừa nói. Nhỏ quắc mắt nhìn anh: _Giỏi nhỉ? _Hì, anh xin lỗi vì làm mấy em sợ! _Chú Huy ác lắm!- Minh Kỳ chạy vào- Mẹ, mẹ đỡ chưa? _Ừ, con không sao chứ? Bác hai với cô Hằng đâu? _Dạ, đang xử lý con ma! _Xử lý?- Huy nhíu mày- Là sao? _Dạ, là bứt tóc nó, đập nó!- Kỳ huơ huơ tay minh họa. _TRỜI!!!! Huy phóng một mạch ra ngoài. Cái mô hình khó khăn lắm anh mới làm được, vậy mà…” Trời ạ! Mình điên mất! “. __________________________________________________ _____________________ Cầm cái mô hình đã bị “hành hạ “ thê thảm trong tay. Huy nhăn nhó thấy mà thương: _Mấy em có gì thì trút giận lên anh! Trời ơi ác gì mà ác quá! _Nó hù tụi em muốn đứng tim, chưa bẻ đầu nó là may, ở đó mà ác!- Hằng chu môi. _Cũng tại mấy em! Bộ nó tự chạy ra đường hù mấy em ah? _Cái gì?- Mặt Hằng đã bắt đầu chuyển màu- Ý anh là sao hả? _Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, còn đánh đập bảo bối của anh nữa! Không xin lỗi, còn lớn tiếng ah? _Anh… _Thôi!- Hoàng kéo Hằng ngồi lại ghế- Lỗi tại cả hai! _Ừ! Mày bớt nóng đi!- Nhỏ nói. _Chắc giờ này ba tỉnh rồi ha!- Minh Kỳ phát biểu một câu chẳng ăn nhập vào đâu nhưng lại có trọng lượng ngàn Cân. _TRỜI!- Nhỏ bật dậy khỏi ghế_ TIÊU TUI RỒI! _Ọc, mày có cần phải sợ thế hông?- Hằng cười cười trêu- Ma còn cò gan đi coi mặt mà lại sợ chồng! _Hắn còn ghê hơn ma!- Nhỏ nghe sống lưng mình lạnh toát- Thế nào hắn cũng xài cái bộ mặt “nước đá “ đó để “xử “ mình…huhu… _Thôi. Để anh chở em với bé Kỳ về!- Huy nói- Anh giải thích giùm cho! _Nhưng mà… _Không nhưng gì cả!- Hoàng khoát tay như để chấm dứt- Em với Kỳ theo anh Huy về, Anh với Minh Hằng cũng về. Xe em cứ gửi ở đây đi! _Dạ! Nhỏ trả lời ỉu xìu. Cứ nghĩ tới cái viễn cảnh bị Thiện nhìn bằng ánh mắt lạnh ơi là lạnh là nhỏ sợ. Nhỏ chỉ thích anh cười, anh cười rất đẹp. Không biết từ bao giờ, nhỏ chú ý tới sở thích cũng như những thói quen của anh. Có lẽ vì vậy mà nhỏ sợ lắm khi anh nhìn nhỏ bằng ánh mắt vô cảm. “Mình bị gì vậy? Tự dưng nghĩ tới anh ta là tim đập liên hồi ah! “, nhỏ lắc mạnh đầu, cố xua hình ảnh Thiện. Nhỏ đâu hay nãy giờ, từ lúc lên xe, Huy cứ nhìn nhỏ chăm chăm. Anh thấy mình thật có lỗi khi đã làm nhỏ sợ. Nhưng cũng cám ơn cái tính tò mò đã đưa nhỏ đến nhà anh. Kể ra thì anh cũng được nhìn nhỏ một cách thoải mái như thế này. “ Nhóc là cô bé ngốc, chỉ có mỗi em là không biết tình anh! “ Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng phải chôn chặt tình cảm này. Hạnh phúc không hẳn là phải có được người mình yêu mà là được nhìn thấy người đó hạnh phúc. Cao thượng. Vâng, đó không phải là hành động ngu ngốc.