Edit: Quỳnh
Trong lòng đội trưởng phân đội Ám Tam tuy khinh thường, nhưng ngoài miệng lại không nói nhiều.
“Can đảm lắm.” hắn gật đầu một cái, ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía Cà Lăm: “Ra tay đi.”
“A… Anh… Anh… Anh ra tay trước…đi…” Cà Lăm nói.
Cà Lăm bái Diệp Oản Oản làm sư phụ, tất cả Ám Vệ phân đội Ám Nhất đều biết, lại rất rõ, Cà Lăm theo Diệp Oản Oản, cũng chỉ học được bị động công kích, về phần chủ động ra tay, hắn không giỏi.
“Ha ha.” đội trưởng phân đội Ám Tam cười lạnh: “Tôi thân là đội trưởng, dĩ nhiên cho anh xuất chiêu trước, nếu không, người khác sẽ nói tôi ỷ lớn hiếp nhỏ.”
“Đừng… Đừng… Đừng…” Cà Lăm chỉ hắn ta: “Đừng… Nói nhảm… Để cho anh… Ra… Chiêu… Thì mới…mới… Có khí phách… Anh… Anh qua đây… Qua đánh tôi đi!”
Giọng nói của Cà Lăm vô cùng khiêu khích, giống y như đúc giọng nói của Diệp Oản Oản.
Theo tiếng nói của Cà Lăm, tất cả Ám Vệ bên dưới đều sửng sốt một chút.
Cái tên nói năng lộn xộn ấp a ấp úng này, cuối cùng có lai lịch thế nào? Cư nhiên muốn khiêu chiến với đội trưởng phân đội Ám Tam, còn muốn người ta ra tay trước!?
“Không biết lượng sức!!!!”
Ám Tam đội trưởng nhất thời giận dữ.
Ám Vệ Tư gia có tới hơn ngàn người, coi như là những phân đội trưởng kia, cũng chưa bao giờ nói chuyện với hắn như vậy.
Mà tên này, chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt của phân đội Ám Nhất, mà dám… Xem thường hắn ta như vậy!
“Bá”!
Phân đội trưởng Ám Tam như gò núi di động, phóng về hướng Cà Lăm. Trong nháy mắt, đã bước tới bên người Cà Lăm.
“Mau chịu thua đi!” đội trưởng phân đội Ám Tam dùng tốc độ nhanh như gió, dùng sức bắt lấy cổ áo Cà Lăm, muốn quăng anh ta xuống vũ đài.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, sắc mặt hắn ta liền thay đổi.
Chỉ thấy cánh tay phải của Cà Lăm hơi hơi giương lên, nắm thành quyền, giống như linh xà, nhanh chóng điều chỉnh góc độ, trong nháy mắt đỡ được một chiêu của đội trưởng phân đội Ám Tam. Sau đó lấy tốc độ cực nhanh mà đánh ra một chưởng về phía hắn ta.
Một chưởng này của Cà Lăm, không hề suy nghĩ gì. Giống như chỉ theo bản năng mà phản ứng lại, có thể càng là như thế, tốc độ lại càng nhanh, khiến cho người khác căn bản không phản ứng kịp nữa, không biết đối phó ra sao.
Một chưởng này như sóng, tầng tầng tiến dần lên, lực đạo trong lòng bàn tay, giống như đợt sóng liên miên bất tuyệt.
Ám Tam đội trưởng thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền bị một chưởng của Cà Lăm đánh trúng cằm.
Đang lúc mọi người kinh ngạc, Ám Tam đội trưởng như một dây pháo, văng lên không trung, trong nháy mắt té xuống vũ đài, rơi vào trong đám người.
Sau một hồi yên tĩnh không tiếng động, dưới vũ đài liền xôn xao một trận.
“Con bà nó… Tiểu tử kia có lai lịch gì!”
“Một đòn liền có thể đánh bại Ám Tam đội trưởng ”
“Ở đâu ra cao thủ như vậy? Trước giờ sao tôi chưa từng nghe qua!”
“Tiểu tử kia tên gọi là gì nhỉ…”
Giờ phút này, Ám Tam đội trưởng nhìn về phía Cà Lăm, có chút hoảng hốt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bại trận, mà lại bại khó coi như vậy, như thế không giải thích được…
Thậm chí, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Tốc độ phản ứng của tiểu tử kia, thực sự quá quỷ dị, tốc độ ra đòn còn đáng sợ hơn…
“Làm sao… Thế nào… Để cho anh… Ít… Ít.. Nói nhảm đi… Hiện tại… Biết… Biết… Tôi là… Cao… Cao thủ… rồi…chứ…” Cà Lăm nhìn Ám Tam đội trưởng dưới vũ đài, mở miệng nói.
“Cà lăm huynh đệ, lợi hại a!”
Một Ám Vệ khen ngợi nói.
“Đừng… Đừng… Gọi tôi… Cà lăm… Nhớ… Nhớ kỹ… Tên tôi…là… Phong Huyền Diệc!” Cà Lăm bổ sung nói.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
54 chương
32 chương
24 chương
80 chương