Convertor: Vovo Editor: Hyna Nguyễn ————————- “Oản Oản tiểu thư, đó là lẽ tự nhiên, mà trong võ học, lợi hại nhất, còn gọi là kỹ thuật giết người!” Thập Nhất một giọng nghiêm nghị lên tiếng. “Kỹ thuật giết người sao?” Diệp Oản Oản nhìn lấy Thập Nhất, hứng thú hỏi lại. “Không sai.” Thập Nhất nói: “Kỹ thuật giết người, danh như ý nghĩa, chính là vì muốn giết người mà sáng chế ra, tu luyện tới cực hạn, từng chiêu thức một, đều có thể lấy tính mạng của người khác, chiêu thức quả quyết ác độc, người bình thường căn bản là không có cách ngăn cản.” Diệp Oản Oản chống cằm trầm tư, một lát sau nói: “Vậy nếu như… Kỹ thuật giết người gặp phải súng thì sao đây?” Thập Nhất nghẹt thở: “…” Cái này còn có thể học tập cho giỏi à… “Kỹ thuật giết người có thể đỡ nổi viên đạn sao?” Diệp Oản Oản nghiêm túc mở miệng hỏi. Thập Nhất mồ hôi: “Hẳn là… Không thể đi…” “Kỹ thuật giết người lợi hại hơn nữa, lợi hại qua súng ống à…” Diệp Oản Oản lại hỏi. Thập Nhất lần nữa không lời chống đỡ: “Hẳn là… Không thể đi…” “Vậy cậu cho tôi một khẩu súng không được sao?.” Diệp Oản Oản mặt đầy cổ quái nói. “Khụ khụ… Oản Oản tiểu thư, nói không phải là nói như vậy, súng lợi hại hơn nữa, cũng thuộc về ngoại lực, mà võ học dựa vào chính mình… Cô nhìn a, súng ống sẽ hư hỏng, đạn cũng sẽ dùng hết, nhưng võ học một khi học thành, há chẳng phải sẽ hưởng lợi suốt đời sao, Oản Oản tiểu thư, cô có hiểu đạo lý này hay không?” “Không biết a, tôi rất cẩn thận, sẽ không rơi mất, thường xuyên bảo dưỡng cho nên cũng sẽ không bị rỉ sét, viên đạn sẽ dùng hết là điều tất nhiên, cậu cho tôi nhiều một chút không phải là sẽ không dùng hết sao?” Diệp Oản Oản nghiêm túc nói. Ngay sau đó, Thập Nhất nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trợn mắt hốc mồm, khóe miệng hơi hơi co rúc như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu nói cũng phản bác không nổi… “Khụ khụ…” Thập Nhất ho hai tiếng, dời đi đề tài này: “Oản Oản tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta đi đến phòng huấn luyện học tập võ học đi…” Cuối cùng, Thập Nhất chỉ có thể chuyển đổi đề tài, còn trò chuyện tiếp như vậy, hắn có thể sẽ nổi điên mất. Sau đó, Diệp Oản Oản cùng Thập Nhất sóng vai hướng về phòng huấn luyện Ám Vệ đi tới. Nửa đường, không ít người đã rời giường hoạt động, rối rít hướng về Thập Nhất chào hỏi. ” Đội trưởng Thập Nhất.” “Chào Đội trưởng.” Vài tên Ám Vệ tụ ở một chỗ, mắt thấy Thập Nhất đi đến, mở miệng cười lạnh nói, nhất là “Đội trưởng” hai chữ, kêu đặc biệt khinh bỉ. Thập Nhất cau mày, thật giống như không nghe thấy. “Hừ, bày cái tác phong đáng tởm gì đây, thật đúng là xem chính mình trở thành tổng đội trưởng Ám Vệ của chúng ta rồi sao?” “Trò cười mà thôi, sắp tới chính là lần thi tuyển cho chức đội trưởng Ám Vệ, hắn ta chẳng qua là người tạm thay mặt đội trưởng, còn có thể ngồi bao lâu a?” “Lần tranh chức đội trưởng Ám Vệ này, lại vừa có trò hay, nghe nói, trước đây không lâu, đội trưởng Lưu Ảnh lại huấn luyện vài tên người mới thực lực không tệ, chuẩn bị để cho vài tên người mới muốn tranh đoạt vị trí đội trưởng Ám Vệ, đến lúc đó, Thập Nhất ban đầu phải đanh nhau để cạnh tranh với vị trí đội trưởng, đều sợ không giữ được, còn vọng tưởng làm tổng đội trưởng Ám Vệ của chúng ta, hắn dựa vào cái gì mà làm điều đó chứ?”