Convertor: Vovo Editor: Hyna Nguyễn —————- “Diệp ca, anh đã trở lại rồi!” Con cừu nhỏ mặc dù cố ý thu liễm tâm tình mình lại, nhưng đáy mắt vẫn nhìn ra được kích động. Thấy Lạc Thần thật sự là người có tính cách muốn có cảm giác an toàn, cô rời đi đã nhiều ngày như vậy không có tin tức, phỏng chừng suy nghĩ lung tung không ít đi. Diệp Oản Oản không trễ nãi thời gian nữa, trực tiếp mở miệng nói:, “Chuẩn bị một chút, đi theo tôi, tôi nói vai diễn cho cậu.” “Ừm.” Lạc Thần không chút do dự, lập tức gật đầu đi theo. Vạn Cảnh Danh Uyển. “Ngồi đi.” Diệp Oản Oản cởi áo khoác, sau đó rót cho hắn một ly nước. Lần trước hắn tới chỗ cô trông có vẻ khẩn trương thì lần này biểu tình của Lạc Thần đã bình tĩnh không ít. Diệp Oản Oản ngồi xuống ghế salon, chuẩn bị kiểm tra bài tập. Lạc Thần nhìn chằm chằm lấy kịch bản trên tay Diệp Oản Oản, dáng dấp có chút khẩn trương, Trong tay Diệp Oản Oản cầm lấy kịch bản, bất quá lại không nhìn đến, trực tiếp mở miệng chọn một tuồng kịch: “Mười ba màn, tràng thứ bảy.” Đoạn này là cảnh Lâm Lạc Trần giết người. Nội dung cốt truyện rất đơn giản, Lâm Lạc Trần một kiếm giết chết một tên nhân sĩ võ lâm chính đạo, sau đó xoay người rời đi. Không có lời kịch, chỉ có ánh mắt cùng động tác tay chân thôi. Diệp Oản Oản chủ yếu là muốn thông qua tuồng kịch này, nhìn một chút xem Lạc Thần đối với nhân vật Lâm Lạc Trần trong bộ thứ hai này lý giải đã đến bước nào rồi thôi. “Liền đoạn này đi, có vấn đề sao?” Diệp Oản Oản ngẩng đầu, hỏi. Lạc Thần lắc đầu: “Không thành vấn đề.” Lạc Thần đi tới giữa phòng khách, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Ba giây sau, thời điểm mở mắt, đáy mắt đã là một mảnh lạnh lẻo cực kỳ sát ý. Lạc Thần một tay chắp sau lưng, một cái tay khác rút kiếm ra, một kiếm đâm thủng trái tim của người trước mặt mình, biểu tình trên mặt cũng không còn như thời niên thiếu đơn thuần sạch sẽ, mà là tà mị, lạnh giá, khát máu, nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt giống như quỷ lệ, kinh người đáng sợ.  Một lát sau, Lạc Thần thu đi trạng thái trong vai diễn, xoay người hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, hơi có chút khẩn trương đến chờ đợi Diệp Oản Oản đánh giá. Diệp Oản Oản chống càm, trầm ngâm chốc lát: “Ừ… Đại ma đầu diễn không tệ…” Nói xong, dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: “Bất quá, hơi chút không hợp rồi!” Diệp Oản Oản đứng lên, đi tới vị trí đối diện với Lạc Thần. “Bá” đem kịch bản trong tay làm thành thanh kiếm, một kiếm xuyên thấu trái tim Lạc Thần, ngay sau đó chốc lát cũng không lưu lại, chợt rút ra. Trong ánh mắt của cô, cùng với màn mà Lạc Thần diễn kia giống nhau, đó là vẻ tà tứ, lạnh giá, khát máu, nhưng bất đồng chính là, không có bất kỳ tia sát ý nào. Thay vào đó, là hờ hững, một loại khinh miệt cùng lạnh lùng đến cực hạn không thèm chú ý đến. Giống như đứng ở trước mắt không phải là một người, mà là một vật không có sinh mạng vậy. “Nhìn ra sự khác biệt sao?” Diệp Oản Oản mở miệng, hỏi. Lạc Thần trên trán một mảnh mồ hôi lạnh nhễ nhại, mãi đến khi Diệp Oản Oản mở miệng, mới từ trong loại uy áp to lớn này tỉnh lại, nghe vậy, thần sắc có chút ngơ ngác. Hắn biết phương thức diễn của Diệp Bạch so với hắn còn cao hơn mấy cảnh giới, nhưng lại không biết tại sao. Tại sao rõ ràng không có sát ý nhưng lại cho người khác cảm thấy càng đáng sợ hơn. Diệp Oản Oản hướng dẫn từng bước giải thích nói: “Khi đó Lâm Dật Trần, trải qua tất cả bất công cùng gặp trắc trở trong trần thế, tính tình của hắn đại biến, điểm này cậu biểu hiện không sai, nhưng hắn khác biệt lớn nhất của hắn so với trước kia là cái gì cậu biết không?” Lạc Thần tròng mắt, suy tư chốc lát, sau đó chần chờ mở miệng: “Ừ… Đối với sinh mạng có cảm giác kính sợ.” Diệp Oản Oản nhất thời nhoẻn miệng cười, Lạc Thần ngộ tính quả thật không tệ, một chút liền thông rồi. “Không sai, chính là đối với sinh mạng có cảm giác kính sợ, đem nhân mạng để ở trong mắt, mới có sát khí, nhưng nếu như ở trong mắt hắn, nhân mạng đã giống như cỏ rác bụi trần, như thế tại thời điểm hắn giết người, chỉ có hờ hững mà thôi!” Lạc Thần hai con ngươi chợt sáng ngời, giống như “đầu óc thông suốt”, “Tôi hiểu rồi!” “Ừ…” Diệp Oản Oản gật đầu, đang muốn mở miệng, lúc này, tiếng chuông điện thoại di động một bên reo lên, nhìn số điện thoại gọi đến, là Hứa Dịch gọi tới.