Convertor: Vo Vo Editor: Hyna Nguyễn “Vậy bạn giường, bạn tình một đêm thì sao?” Diệp Oản Oản nghiêm túc tiếp tục hỏi. Nếu như không có là tốt nhất, nếu như có, cô nhất định phải trước thời hạn xử lý xong hết thảy những lịch sử đen tối của anh ta. Có thể bởi vì Diệp Oản Oản hỏi quá thẳng thắn cho nên sống lưng của Lạc Thần căng thẳng thẳng hơn bao giờ hết trả lời: “Không có “ Vẻ nghiêm túc trên mặt của Diệp Oản Oản lúc này mới thu lại thêm vài phần “Rất tốt.” Nói xong tiếp tục công việc hỏi chuyện của mình: “Vậy tài khoản Weibo bây giờ của anh là ai đang quản có phải ở trong tay anh hay không?” “Anh Bân đang quản lý đi.” Lạc Thần trả lời. Khó trách ba năm qua động tĩnh trên Weibo thật là ít ỏi Diệp Oản Oản cau mày, ngay sau đó mở miệng nói, “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lấy về. Sau khi lấy trở về tôi sẽ đưa cho anh xem tất cả các tài khoản xã hội của mình, anh nhớ kiểm tra cẩn thận một lần, nếu có nội dung nào không ổn thỏa lập tức xóa bỏ, tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa.” Lạc Thần theo bản năng nghe theo sự sắp xếp của cô trả lời: “Được.” “Đúng rồi, công ty có phát tiền lương cơ bản cho anh không?” Diệp Oản Oản hỏi. Lạc Thần vẻ mặt khổ sở: “Đã có nửa năm không có phát lương cho tôi rồi.” “Vậy anh trong khoảng thời gian này làm cái gì vậy?” Diệp Oản Oản hỏi. Vẻ mặt của Lạc Thần tựa hồ có hơi khó chịu nói: “Tôi không làm được gì cả.” Việc Lạc Thần không có công tác được tiếp nhận chắc có liên quan đến Chu Văn Bân, anh ta lại không thể tiếp nhận công việc riêng nếu không sẽ bị công ty kiện, cho nên Lạc Thần cũng chỉ có thể ăn không ngồi rồi, không làm gì cả. Diệp Oản Oản nghe vậy sắc mặt lạnh lùng. Ký hợp đồng với nghệ sĩ cơ bản là có tiền lương, nhưng Chu Văn Bân không an bài cho anh ta quay quảng cáo cùng đóng phim, lại kiên quyết nắm chặt hợp đồng của anh ta không muốn thả anh ta đi, thậm chí ngay cả khoản tiền lương cơ bản đều muốn trừ đi, rõ ràng là muốn đem Lạc Thần ép vào đường cùng mà. Những khoản tiền lương thật là ít ỏi kia cơ bản đối với các nghệ sĩ khác như chỉ là đi thực hiện một đoạn quảng cáo nhỏ, cho tạp chí chụp mấy tấm hình mà thôi, nhưng đối với Lạc Thần mà nói đây lại là nguồn thu nhập duy nhất tại công ty mà anh ta có thể có được. Chỉ mới nghĩ thoáng qua cũng có thể biết được anh ba năm nay làm sao qua được, rõ ràng là một người tràn đầy thiên phú và linh khí, vốn nên ở giới nghệ sĩ này thi triển được nét tài hoa của mình, thế nhưng anh ta lại phải gắng gượng mỗi ngày chỉ có thể ở tầng lớp cuối cùng làm chút ít chuyện không có liên hệ nào tới công việc mình muốn để có thể kiếm được chút tiền. Lạc Thần phỏng chừng một lòng nghĩ cố gắng nhịn hai năm liền tưởng mình có thể ký hợp đồng với những công ty khác, ngay cả khoảng thời gian năm năm quý báu nhất của mình cũng không quá quan tâm, coi như hợp đồng của Lạc Thần hết thời hạn thì lấy thủ đoạn của Chu Văn Bân, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hanh ta có cơ hội ra mặt. Không có người nào muốn một nghệ sĩ toàn thân mang lại phiền toái cho mình. Trước phòng làm việc của Chu Văn Bân, cô giống như nghe được lời nói liên quan đến mẹ của Lạc Thần, tiền thuốc thang của mẹ anh ta cũng sắp không trả nổi nữa rồi. Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói “Công ty bên này thiếu tiền lương của anh, tôi để cho người phát một lần cho anh, anh trước tiên cầm đi làm chuyện cần làm của mình đi.” Diệp Oản Oản nói xong liền lấy điện thoại gọi cho bộ tài vụ. Chử Hồng Quang mới vừa phát bão xong cho nên Chu Văn Bân không dám đối với loại chuyện như thế này mà làm khó cô, loại chuyện nhỏ này cô vẫn có thể làm chủ được. Quả nhiên, bộ tài vụ bên kia cũng tùy tiện oán trách mấy câu, nói công ty muốn tăng thu giảm chi không nuôi người rảnh rỗi, bất quá cuối cùng vẫn là đồng ý kết toán cho Lạc Thần. “Có thể rồi, tì nữa anh trực tiếp đi đến bộ tài vụ lĩnh tiền nhé.” Lạc Thần thấy Diệp Oản Oản ở tại chỗ gọi điện thoại giúp anh ta đem hơn nửa năm tiền lương đòi lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, âm thanh khô khốc mà mở miệng nói: “Cảm ơn.” Mặc dù hơn nửa năm tiền lương cộng lại cũng chỉ có hơn mười ngàn nhưnganh ta lại thật sự cần trong trường hợp này. Nhưng sau này thì sao anh ta hoàn toàn không biết như thế nào nữa? Chàng trai này thực sự muốn dẫn dắt mình sao? Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại là mình? Tại sao Chu Văn Bân dùng Lâm Hạo cùng mình trao đổi, cậu ta cũng không đồng ý? Lạc Thần không biết mình có điểm nào đáng giá để cho cậu ta tiêu tốn tinh lực lớn như vậy, thậm chí không tiếc cùng Chu Văn Bân kết thù chứ.