Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Chu Văn Bân sửa sang lại vạt áo, cố nén khí giận đi tới.
Hơi nhìn lướt qua, trong tay Diệp Bạch quả nhiên là tài liệu tiếp nhận công việc.
Chu Văn Bân sắc mặt âm trầm, nhanh chóng lật một chút những thứ hợp đồng và văn kiện kia, sau đó lấy ra một cây bút máy, ở mấy phần trong hợp đồng kia xác nhận ký xuống tên của mình.
Chu Văn Bân hít sâu một hơi “Có thể đi rồi chứ?”
“Đa tạ!” Diệp Oản Oản hài lòng thu hồi tài liệu.
“Vậy sao còn không mau cút đi!” Chu Văn Bân một bụng hỏa nói.
Suốt ba năm rồi, thật vất vả mới vừa rồi trong nháy mắt ông ta thiếu chút nữa thì giải quyết được Lạc Thần rồi, kết quả là bị tiểu tử thúi này cắt đứt.
Diệp Bạch cái tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này, cậu ta còn có nhiều thời gian để thu thập, nhưng hôm nay Lạc Thần ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.
Lạc Thần tự nhiên biết hôm nay Chu Văn Bân không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho chính mình như vậy được, lại thấy Chu Văn Bân một vẻ mặt không nhịn được muốn tiễn khách, dù sao công tác tiếp nhận giữa hai người bọn họ cũng đã hoàn thành, nếu cái người con trai xa lạ kia rời đi thì anh ta lại đơn độc cùng Chu Văn Bân ở chung một chỗ, sắc mặt Lạc Thần không thoải mái liếc chàng trai mới vào kia một cái.
Quả nhiên, Chu Văn Bân ký xong, “chàng trai” kia cũng không muốn lưu lại, trực tiếp đứng lên.
Lạc Thần như rơi vào hầm băng, trái tim chìm đến đáy cốc.
Nhưng mà trong nháy mắt ngay khi người kia đứng dậy, cặp con ngươi sáng chói kia lại đột nhiên rơi vào trên người của anh ta, khiến cho tâm anh ta thoáng chấn động một chút.
Ngay sau đó liền nghe được giọng của người kia vừa nhìn chăm chú anh ta vừa mở miệng nói: “Lạc Thần có phải nên cùng tôi rời đi hay không?!”
Lạc Thần vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhìn lại tầm mắt của đối phương, trong nháy mắt ngây người mà ngồi ở nơi đó.
Người này là đang nói chuyện với chính mình sao?
Không chỉ là Lạc Thần sững sốt, ngay cả Chu Văn Bân cũng trong nháy mắt đổi sắc mặt hỏi lại: “Diệp Bạch! Cậu nói điều này là có ý gì?”
Diệp Bạch hơi nhíu mày, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gõ vào một chỗ trong văn kiện: “Chu tổng giám mới vừa chẳng lẽ không thấy sao?”
“Thấy cái gì cơ chứ?” Chu Văn Bân không nhịn được hỏi.
Diệp Bạch tự tiếu phi tiếu liếc ông ta một cái, vẻ mặt lười biếng mở miệng nói: “Lạc Thần, hiện tại là người của tôi.”
“Cậu nói cái gì?” sắc mặt của Chu Văn Bân bỗng nhiên cứng đờ.
Lạc Thần ngồi ở một bên nghe vây đến ngẩn ngơ, giống như không thể hiểu được lời của Diệp Bạch mới nói ra.
“Tôi nói, Lạc Thần hiện tại đã là nghệ sĩ của tôi rồi!” Diệp Bạch lập lại lần nữa.
Chu Văn Bân nghe vậy liên tục cười lạnh nói “Ha ha, người của cậu sao, khẩu khí thật là lớn, Lạc Thần ba năm trước đây đã ở dưới trướng của tôi rồi! Cậu có quyền gì mà lấy anh ta chứ?”
Giọng nói của Diệp Oản Oản như là vẻ đương nhiên trả lời: “Trong thư xác nhận cũng đã viết cực kỳ rõ ràng rồi ông còn muốn chối sao.”
Chu Văn Bân mới vừa rồi căn bản là không có nhìn kỹ những văn kiện kia, giờ phút này nghe vậy lập tức bước dài một bước xông lên, cầm lên tập tài liệu giấy kia lật xem, kết quả, càng xem sắc mặt càng kém, gần như gầm hét lên “Cái này là không thể nào!”
Diệp Oản Oản nhún vai một cái: “Đây là Chử tổng chính miệng đáp ứng tôi, trên văn kiện Chử tổng cũng đã ghi từng chữ, Chu tổng giám nếu như không tin, có thể chính mình gọi điện thoại tới hỏi.”
Chu Văn Bân như chết đứng nhìn chòng chọc tập tài liệu đó nhìn thật lâu, cuối cùng bộp một tiếng đem tài liệu vứt ở trên bàn, sắc mặt âm vụ trừng Diệp Oản Oản một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Tất nhiên là tôi sẽ hỏi cho ra lẽ rồi!”
Diệp Oản Oản cũng không nóng nảy, thản nhiên đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, chính mình rót cho mình một ly trà, cầm ly lên nhẹ nhàng khêu lá trà, lười biếng nhấp một miếng rồi nói: “Chu tổng giám xin cứ tự nhiên, bất quá, xin nhanh một chút, vết thương của nghệ sĩ nhà tôi yêu cầu phải lập tức xử lý.”
Cùng lúc đó, Lạc Thần đứng tại chỗ cách xa mấy bước, tâm hoảng hốt nhìn chằm chằm chàng trai đang ngồi trên ghế sa lon kia.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
127 chương
27 chương
26 chương
38 chương