Source: Dịch Tiếng Hoa Editor: Hyna Nguyễn —————– “Hai đến ba năm sao?!” Sắc mặt Chu Hồng Quang tối sầm, nếu là mang theo một vết nhơ như vậy hai ba năm, cho dù cuối cùng chiến thắng thì Hàn Thiên Vũ cũng đã hoàn toàn bị phế đi mất rồi, trong khoảng thời gian đó Thiên Vũ đã không giúp được gì cho công ty còn muốn vô duyên vô cớ làm ảnh hưởng đến danh dự của công ty mấy năm đó nữa sao, Chu tổng thầm nghĩ trong lòng. “Còn có biện pháp khác hay không?” Luật sư chần chờ một lát rồi nói “Tôi kiến nghị chúng ta nên dùng phương pháp giải hòa đây có thể là phương án tốt nhất vào thời điểm này để làm chậm ảnh hưởng của chuyện này lại.” Phí Dương vừa nghe xong lập tức nóng nảy nói: “Như vậy sao được, nếu là giải hòa chẳng phải chính là chúng ta cam chịu tội danh này sao? Vậy cả đời này của Thiên Vũ liền không có cách nào tẩy trắng làm rõ được chuyện này hay sao?!” Lúc này, đối diện Phí Dương một người ăn mặc tây trang màu xám, khuôn mặt nho nhã sâu kín mở miệng nói “Cho nên, chúng ta sẽ vì một mình Hàn Thiên Vũ mà đem toàn nghệ nhân của cả công ty kéo xuống nước sao?” Phí Dương tức khắc thay đổi sắc mặt “Chu Văn Bân, ngươi lời này là có ý tứ gì?” Chu Văn Bân nhún vai “Phí Dương, làm người cũng không thể quá ích kỷ, chuyện này là do Hàn Thiên Vũ mà dựng lên, vì vậy đã liên luỵ đến mọi người trên dưới công ty, cổ phiếu càng ngày càng bị dao động giảm giá từng giờ một, hiện giờ các ngươi một chút chứng cứ để rửa sạch vấn đề này đều không có, chẳng lẽ còn muốn cho mọi người trong công ty cùng nhau bị kéo xuống nước chờ chết luôn sao?.” Chu Văn Bân nói xong tức khắc khiến cho không ít người đại diện khác đang có mặt ở đó phụ họa theo. “Văn Bân nói đúng, thật không đạo lý, làm sao lại muốn tất cả mọi người chúng ta vì sai lầm của Hàn Thiên Vũ mà chịu thiệt như vậy được!” “Tôi cũng cho rằng hiện tại giải hòa là phương pháp giải quyết thỏa đáng nhất, đúng lúc có thể ngăn cản được tổn hại mà chúng ta phải chịu!” Tiếng mọi người nghị luận vang lên, cơ hồ tất cả mọi người đều tán đồng phương pháp giải quyết riêng, thậm chí trong lời nói của không ít người đều lộ ra một cổ oán giận, oán hận việc này của Hàn Thiên Vũ làm liên lụy tới danh dự nghệ nhân dưới trướng của bọn họ. Trong một trận tiếng nghị luận ồn ào khó nghe, sắc mặt Phí Dương càng ngày càng khó coi đôi tay tức giận đến phát run. Lúc trước thời điểm Hàn Thiên Vũ như ngôi sao sáng, có bao nhiêu người ở phía sau chạy theo vuốt mông ngựa, có bao nhiêu người chạy qua muốn Thiên Vũ hỗ trợ cho người dưới quyền mình chứ? Mấy người bọn họ giờ đang ngồi đây bàn luận chuyện của Thiên Vũ có ai chưa từng mượn danh của Thiên Vũ mà hoạt động, làm việc của mình chứ? Hiện tại là tường đổ mọi người bỏ đi a! “Thiên Vũ, ngươi nói một câu đi, bọn họ đây là muốn bức tử ngươi a!” Phí Dương nhịn không được lên tiếng nói với Hàn Thiên Vũ – Người vẫn luôn im tiếng không nói lời nào từ nãy tới giờ. Hàn Thiên Vũ an tĩnh mà ngồi ở trong phòng hội nghị, tiếng nghị luận cùng ồn ào chung quanh dường như hoàn toàn không có nghe được, chỉ là sắc mặt của hắn trắng bệch, mặt lộ ra vẻ tiều tụy mệt mỏi. Thiên Vũ mắt lạnh nhìn đám người đang muốn đem hắn loại bỏ, ánh mắt bên trong hiện lên vẻ không biết nên nói lời gì. Chu Văn Bân nghe chung quanh mọi người đều phụ hợp với hắn, trên mặt xẹt qua một tia đắc ý không dễ phát hiện, nhìn về phía Chu Hồng Quang nói “Chu tổng, sự tình liên quan đến danh dự của công ty thỉnh ngài mau chóng đưa ra quyết định!” Chu tổng nghe thấy tranh luận mà những người phía dưới đó nói, một cái đầu hai cái đại, hắn tự nhiên cũng luyến tiếc Hàn Thiên Vũ cây hái ra tiền này nhưng nếu xem xét từ tình huống hiện tại thì chuyện muốn đem Hàn Thiên Vũ kéo trở về sợ là không có khả năng, nếu mọi chuyện lại tiếp tục kéo dài nữa chỉ sợ toàn bộ công ty đều sẽ bị liên lụy, danh dự các nghệ nhân khác liên quan đến công ty cũng sẽ bị bôi đen. Phí Dương mắt thấy Chu Hồng Quang đã có chút dao động, vội vàng la lên: “Lão bản, Thiên Vũ tuyệt đối không có làm sự tình kia! Chắc chắn là do phu thê kia xảo trá, bọn họ đã nói rõ thứ mà bọn họ muốn chính là vì tiền! Nếu cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà hồ đồ cho bọn họ tiền như vậy đời này của Thiên Vũ coi như đã xong rồi!” “Phí Dương, hiện tại Hàn Thiên Vũ làm qua chuyện này hay không có còn quan trọng sao?” Chu Văn Bân cười lạnh một tiếng nhìn lướt qua Hàn Thiên Vũ sắc mặt trắng bệch nói: “Quan trọng không phải là hắn làm hay không làm, mà là bên ngoài những người đó đều đã nhận định những việc này đều do Thiên Vũ làm rồi.” Phí Dương đang còn muốn cùng Chu Văn Bân cãi cọ. Chu Hồng Quang lại chợt giơ tay lên đánh gãy cuộc tranh luận của hai người, hắn trầm giọng nói: “Văn Bân nói không sai, Hàn Thiên Vũ có làm hay không căn bản không còn trọng yếu nữa, điều quan trọng hiện giờ là làm như thế nào để giữ gìn ích lợi của công ty.” Chu Hồng Quang nói xong làm sắc mặt Phí Dương nháy mắt biến trắng bệch, hắn cuống quít nhìn về phía Hàn Thiên Vũ. Vẫn luôn yên tĩnh ngồi ở bên kia trên mặt tuấn mỹ của Hàn Thiên Vũ giờ chỉ còn lại có chết lặng cùng tĩnh mịch, khi nghe đến câu kia của Chu Hồng Quang “Có làm hay không căn bản không còn trọng yếu nữa” hắn chỉ là hơi kéo kéo khóe miệng mình lên. A, không còn trọng yếu nữa… Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này không còn trọng yếu…… Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Chu Hồng Quang hít sâu một hơi khóe miệng khẽ nhúc nhích, chuẩn bị mở miệng. Hàn Thiên Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, không cần nghe Chu Hồng Quang nói tiếp, hắn đã có thể dự đoán được vận mệnh kế tiếp của mình rồi… “Đối với sự kiện gièm pha Hàn Thiên Vũ lần này, trải qua suy xét thận trọng, tôi quyết định, vì nhìn đến đại cục chung của công ty cũng như theo lời luật sư đề nghị, lập tức tiến hành đình chỉ công tác cùng……” “Phanh” một tiếng vang lớn phát ra trong phút chốc làm cho mấy chữ cuối cùng của Chu Hồng Quang biến mất. Mọi người trong phòng hội nghị theo tiếng vang nhìn lại.