Vuốt ve tóc cô một lúc, thấy cô đã nín khóc ngủ thiếp đi anh liền thở phào một hơi...Đố ai biết lúc thấy cô ở trên nóc xe anh sợ hãi cở nào..." Nếu như anh lúc đó anh không phát hiện ra cô, nếu như trên đường đi xe bị đột kích thì có phải cô sẽ bị...." Nghĩ tới đây Lăng Tử Thần sợ hãi ôm chặt cô gái trong lòng mình...trên môi nở ra nụ cười tự giễu... - " Lăng Tử Thần...mày ruốt cuộc cũng có thứ khiến mày sợ hãi rồi sao..? " " Không phải mày rất ghét phụ nữ sao...?" Anh nhắm mắt những kí ức năm đó lại ùa về... Lăng Tử Thần 5 tuổi: Một cậu bé đẹp như búp bê run rẩy nhìn cha mình máu me bê bếch nằm trên sàn nhà khó khăn mở miệng... - Tiểu Thần!!...con...không nên hận mẹ con...!!! Là cha...không thể cho con...một...một gia đình hoàn hảo...! Nhớ năm đó...là cha..ép mẹ con sinh ra con... Ông nở một nụ cười khổ...lại típ tục nói... - Mẹ con..vì nhiệm vụ mới tiếp cận cha...cha vì yêu bà ấy..nên nghĩ rằng chỉ cần có con..bà ấy sẽ vì lòng yêu thương của người mẹ mà ở lại bên cạnh mình...!! - Thế nhưng.. cha sai lầm...sau khi sinh con được 1 tuần.. Thì bà ấy..đã bỏ con lại rồi rời đi..khi cha biết được thì bà ấy đã về lại tổ chức..cha vì tức giận nên đã sai người..bắt mẹ con về...nhưng không thành... - Tiểu Thần..ta xin lỗi con..con không nên hận mẹ con..ta đã dự đoán được..sẽ có ngày này..là cha tình nguyện..cha đã nhờ bạn cha..ông ấy sẽ thay cha chăm sóc..cho con..hãy sống tốt..nhé con trai...... Cố sức nói những lời cuối cùng ông cắn răng trợn mắt, hơi thở đứt quảng rất thống khổ...sau đó liền tắt thở lúc chết dù mắt đã nhắm nhưng chân mày ông vẫn nhíu chặt... Lăng Tử Thần mặt tát nhợt, bò trên vũng máu lại gần cha mình...bàn tay nhỏ che đi vết thương bị dao đâm với hy vọng máu không chảy nửa cha sẽ tỉnh lại... - Hu Hu...Cha à..Tiểu Thần sẽ cứu cha...!! Cậu bé 5 tuổi...chạy ra khỏi phòng cầu cứu.. - Có ai không..cứu cha con với...mấy chú ơi...!! Nhưng đáp lại cậu là những xác chết lạnh tanh rải rác... Như lời cha nói anh được chú Lục dắt về nuôi...trong một năm anh đã đi kím mẹ rất nhiều lần nhưng lần nào củng không gặp được...nhưng không từ bỏ hy vọng mỗi ngày anh đều chạy tới trước cổng Gia Môn tìm mẹ.. Không phụ sự kì vọng cuối cùng anh cũng được gặp mẹ...mẹ anh cùng một đám người bước ra...anh lật đật chạy tới ôm mẹ mình.. - Mẹ!! Con là Tiểu Thần..mẹ con rất nhớ mẹ... Nhưng... - BỐP..._ Một cái tát giáng xuống mặt anh..sau đó anh bị hất ngã xuống đất..anh ôm má òa khóc nhìn nghĩ rằng mẹ không nhớ ra mình...liền đứng dậy chạy tới lần nữa...anh nắm tay bà vừa khóc vừa nói... - Mẹ...Hu hu..mẹ ơi..là Tiểu Thần đây mà..Hu Hu..mẹ không nhớ Tiểu Thần sao.. Thế nhưng như lần trước anh bị bà hất ra ngã lăn trên đất...bà quát anh.. - Mày..mày không phải con tao...là bố mày ép buộc tao sinh ra mày...mày không nên có mặt trên đời...!! Vẻ mặt bà ta lạnh lùng nhìn anh, không mang theo chút thương xót mà rời đi...trời đổ mưa bóng đáng nhỏ gầy vẩn đứng chết lặng nhìn theo bóng chiếc xe đã biến mất.. Sáng hôm sau mở mắt ra anh thấy mình đang nằm trong bệnh viện..mà bên cạnh là cái người mà anh gọi là mẹ, anh mím môi nhìn bà, bà vẩn thế vẩn lạnh lùng nhìn anh không để anh mở miệng nói bà đả nói trước: - Hôm qua..mày ngất trước Gia Môn..nên tao đã đưa mày đến nơi này, tao củng đã liên lạc với người nhà mày tới nhận mày rồi...