Cô Vợ Mù
Chương 100 : Dấu Son Trên Cổ Áo
Cô ta cũng không nhớ là mình đã gây ra chuyện gì hay là đắc tội với ai để bây giờ người ta tìm đến giấc mơ của cô ta để đòi mạng.
Thế là Tư Giai phải cắn răng chịu đựng thức trắng cả đêm vì quá sợ hãi.
Đêm qua, đối với Tư Giai kéo dài chẳng khác gì là một thế kỷ vậy đấy.
Cô ta chỉ mong trời sáng thật nhanh mà thôi.
Nhưng có vẻ, cô ta càng mong thì thời gian trôi qua lại càng lâu thì phải.
Mãi thời gian mới trôi qua được một chút.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm lên chiếc đồng hồ đang kêu tích tắc tích tắc tích tắc giữa màn đêm tĩnh lặng treo ở trên tường kia.
Cô ta cũng chỉ biết làm như vậy để chờ đợi thời gian trôi qua mà thôi.
Tư Giai phải vật vã lắm mới có thể trải qua một đêm dài chẳng khác gì một thế kỷ này.
Cuối cùng trời cũng đã sáng.
Cả ngày hôm nay, Tư Giai cứ chạy qua chạy lại khắp ở nhà họ Bạch, khiến cho mọi người trong nhà cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Nhưng chẳng ai dám làm gì cô ta cả.
Hai vợ chồng Bạch Tu Văn và Tố Thư cũng chỉ im lặng, để mặc cô ta.
Còn Bạch lão gia cả ngày ở trong phòng đọc sách nên cũng chẳng để tâm đến điều này.
Đám người giúp việc trong nhà cũng chẳng dám lên tiếng nói gì cả, bọn họ cũng chỉ là kẻ đi làm thuê, đâu có quyền gì mà lên tiếng cơ chứ.
Tư Giai đứng đợi Bạch Duệ Thần trở về cả một buổi sáng.
Nhưng mãi vẫn không thấy Bạch Duệ Thần hắn trở về.
Cô ta thầm nhủ rằng, một lát nữa thôi, Bạch Duệ Thần sẽ trở về thôi.
Bạch Duệ Thần yêu cô ta như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô ta đâu.
Buổi trưa, cô ta vào nhà ăn cơm xong rồi lại ra trước cửa đứng đợi Bạch Duệ Thần.
Cô ta đứng đến mức hai chân của cô ta mềm nhũn ra, đôi bàn chân liên tục run rẩy, đến bước đi cũng khó khăn.
Cuối cùng, Bạch Duệ Thần cũng chịu trở về.
Lúc này, mặt trời cũng đã dần lặn xuống, màn đêm cũng bắt đầu bao phủ khắp mọi nơi trong thành phố này.
Nhìn thấy Bạch Duệ Thần, khuôn mặt của Tư Giai hớn hở, nét mặt rạng rỡ, ánh mắt liếc nhìn Bạch Duệ Thần.
"Duệ Thần, anh về rồi sao? Anh có mệt hay không?"
"Ừ!"
Nhận thấy thái độ hờ hững của Bạch Duệ Thần, Tư Giai cảm thấy hơi mủi lòng.
Gương mặt của cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười tươi.
"Chắc anh đói rồi, mau vào nhà ăn cơm thôi!"
Tư Giai nắm lấy cánh tay của Bạch Duệ Thần, như là đang muốn nài nỉ hắn ta.
Trên gương mặt của Tư Giai tuy có hơi thất vọng nhưng cô ta vẫn tự nhủ với bản thân mình rằng, chắc Bạch Duệ Thần vẫn còn đang để bụng chuyện hôm qua cho nên hắn mới như vậy.
Tư Giai tự nhắc nhở bản thân của mình rằng, không nên khiến Bạch Duệ Thần cảm thấy khó chịu nữa.
Lúc này, tốt nhất là đừng khiến cho Bạch Duệ Thần cảm thấy khó chịu, điều này cũng chẳng có tốt lành gì đâu.
Sắc mặt của Bạch Duệ Thần đã rất khó coi rồi, Tư Giai không muốn khiến Bạch Duệ Thần nổi giận lên rồi lại bỏ đi.
Đến lúc đấy thì mệt lắm.
Mà khiến cho Bạch Duệ Thần tức giận thì cô ta cũng chẳng được sống yên ổn trong cái nhà họ Bạch này đâu.
Cho dù Tư Giai có là đại tiểu thư nhà họ Tư danh giá đi chăng nữa nhưng nhà họ Tư vẫn chưa thể bằng được với nhà họ Bạch.
Tuyệt đối không thể đắc tội với nhà họ Bạch, nếu như không muốn tự diệt vong thì tốt nhất đừng có làm như vậy.
Tư Giai biết được trong lòng của Bạch Duệ Thần vẫn còn giận vì những chuyện mà cô ta đã gây ra.
Tư Giai cũng chẳng dám phàn nàn gì nhiều với Bạch Duệ Thần, cô ta sợ rằng Bạch Duệ Thần sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Tới lúc đó, sợ rằng chức vị Bạch thiếu phu nhân này của cô ta cũng không giữ nổi nữa đâu, huống chi là cả cái gia sản nhà họ Bạch này.
Vì vậy, Tư Giai mới phải hết sức nhẫn nhịn, cố gắng không khiến cho Bạch Duệ Thần phải cảm thấy khó chịu.
"Anh mệt mỏi cả ngày chắc cũng đã đói rồi phải không? Em đã kêu người giúp việc chuẩn bị đồ ăn rồi, anh vào nhà tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi."
Tư Giai là đang muốn đóng vai một người vợ tần tảo lo lắng cho chồng mình hay sao chứ? Mà công nhận, diễn xuất của người phụ nữ này cũng thật là giỏi đấy.
Đại tiểu thư nhà họ Tư đây mà không đi làm diễn viên thì thật là uổng phí một tài năng, nền điện ảnh của đất nước sẽ thiếu vắng đi một nhân tài đấy.
Tư Giai vẫn cố gắng tỏ ra kiên nhẫn.
Cô ta biết chắc Bạch Duệ Thần cũng đã cảm thấy đói bụng rồi.
Trong lòng của Bạch Duệ Thần hắn lúc này chắc chắn là đang rất khó chịu, thế nên có thể khẳng định rằng cả ngày hôm nay Bạch Duệ Thần chưa ăn gì cả.
Mùi rượu nồng nặc toả ra từ người của Bạch Duệ Thần, Tư Giai có thể ngửi thấy điều đó.
Tư Giai đoán rằng chắc Bạch Duệ Thần đã ra ngoài uống rượu giải sầu chứ không phải là đi tiếp đãi đối tác như mọi khi nữa.
Nhưng cô ta nào dám nhiều lời.
Cô ta đang đóng vai một người vợ ngoan ngoãn, biết lo lắng cho công việc của chồng mà.
Làm sao cô ta lại có thể phá hoại hình tượng mà bản thân mình đã gây dựng được cơ chứ?
Tư Giai muốn cho Bạch Duệ Thần thấy rằng cô ta là một người phụ nữ luôn biết suy nghĩ, luôn quan tâm đến Bạch Duệ Thần hắn.
Tư Giai đang muốn thay đổi hình tượng của bản thân mình ở trong lòng của Bạch Duệ Thần.
Từ tối hôm qua, chắc chắn Bạch Duệ Thần sẽ cho rằng Tư Giai là một người phụ nữ không biết suy nghĩ, không quan tâm đến sự nghiệp của chồng.
Hơn nữa còn vì sự ích kỉ của bản thân mình mà hại Bạch Duệ Thần mất đi hết tất cả.
Nếu muốn giữ vững cuộc hôn nhân này, nếu Tư Giai muốn cả cuộc đời của mình sống sung sướng về sau thì chắc chắn cô ta phải khiến Bạch Duệ Thần thay đổi cách nghĩ về cô ta.
Tư Giai đoán chắc rằng ở trong lòng của Bạch Duệ Thần, hình tượng của cô ta đã thay đổi không ít.
Mà thay đổi lại đi theo chiều hướng tiêu cực.
Tư Giai hoàn toàn không muốn điều đó một chút nào cả.
Thế nên, cô ta mới quyết tâm thay đổi bản thân, khiến Bạch Duệ Thần phải thay đổi cách nhìn về cô ta, chứ không, cuộc hôn nhân này của cô ta và Bạch Duệ Thần chắc chắn sẽ không kéo dài được lâu đâu.
Mà Tư Giai lại không muốn sống một cuộc sống khổ cực một chút nào cả, thế nên, cô ta nhất định phải giữ gìn cuộc hôn nhân này bằng bất cứ giá nào, bằng bất cứ thủ đoạn gì.
Tư Giai biết, không chỉ có Tư Mộc, mà ngoài kia có biết bao nhiêu là kẻ đang rình mò đến cái vị trí Bạch thiếu phu nhân này của cô ta.
Tư Giai chắc chắn sẽ không cam tâm giao chiếc ghế Bạch thiếu phu nhân này cho bất kì kẻ nào khác đâu.
Chỉ cần người phụ nữ nào dám mơ tưởng đến vị trí này của cô ta, chắc chắn kẻ đó sẽ phải chết.
Bởi vì, thứ gì đã thuộc về Tư Giai, cho dù cô ta có không cần nó đi chăng nữa thì không kẻ nào được phép động chạm đến.
Bạch Duệ Thần vẫn đứng im ở đó, lẳng lặng nhìn gương mặt giả tạo của người phụ nữ đang đứng trước mặt của hắn, cũng chính là người mà Bạch Duệ Thần hắn đường đường chính chính cưới hỏi đàng hoàng về nhà họ Bạch này, Tư Giai.
Bạch Duệ Thần vì muốn giữ cho cô ta một chút mặt mũi nên đã không vạch trần cô ta.
Bạch Duệ Thần vẫn chỉ lạnh lùng thốt ra một tiếng.
"Ừ!"
Ngay sau đó, Bạch Duệ Thần bước thẳng một mạch lên nhà, bỏ mặc Tư Giai đang căm phẫn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của Bạch Duệ Thần hắn đàn khuất dần kia.
Chẳng lẽ Tư Giai đã hạ mình như vậy rồi nhưng Bạch Duệ Thần hắn vẫn chưa cảm thấy hài lòng hay sao chứ? Cô ta phải làm như thế nào thì Bạch Duệ Thần mới chịu bỏ qua cho cô ta đây? Chỉ là một việc cỏn con như vậy, có cần giận lâu thế không chứ?
Trong lòng của Tư Giai thật không thể nào chịu được việc Bạch Duệ Thần cứ lạnh lùng mà ngó lơ cô ta như vậy.
Cô ta thật sự không cam tâm một chút nào cả.
Chẳng phải trước đây Bạch Duệ Thần luôn tìm cách dỗ ngọt cô ta hay sao chứ, Bạch Duệ Thần trước đây còn chẳng bao giờ giận dữ cơ mà? Nếu có giận thì cũng chỉ giận một chút rồi thôi, chứ chưa một lần nào mà Bạch Duệ Thần lại giận cô ta lâu như vậy cả.
Không cam tâm là thế nhưng Tư Giai lại chẳng thể làm gì khác hơn, cô ta đành phải cắn răng mà đi theo Bạch Duệ Thần chứ không dám lên tiếng nói gì khác.
Mọi người trong nhà vẫn còn bận rộn với công việc của mình, vì vậy nhà họ Bạch lúc này đang cực kì im ắng, chỉ có mỗi tiếng bước chân của Bạch Duệ Thần cùng với tiếng mở cửa lạch cạch lạch cạch phát ra từ trên lầu ra, còn lại tất cả không gian đều là sự im lặng.
Bạch Duệ Thần bước vào căn phòng còn đang mập mờ ánh đèn kia.
Đây là phòng của hắn và Tư Giai.
Căn phòng được trang trí vô cùng tinh xảo, đúng chuẩn dành cho những người ở trong giới thượng lưu.
Bạch Duệ Thần mệt mỏi cởi chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặc ở trên người ra quăng lên trên giường.
Rồi Bạch Duệ Thần tiến về phía chiếc tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ.
Hình như là Bạch Duệ Thần đang muốn đi tắm thì phải.
Chắc là vậy.
Mệt mỏi cả một ngày dài, đương nhiên Bạch Duệ Thần cũng muốn đi tắm cho giảm bớt đi những căng thẳng.
Đúng lúc Bạch Duệ Thần vừa mới đặt chân vào phòng tắm thì cũng là lúc Tư Giai đã trở lại đây.
Nghe thấy tiếng nước lách tách ở trong phòng tắm phát ra, Tư Giai cũng đoán ra được Bạch Duệ Thần đang tắm ở trong đó.
Cô ta cũng chẳng muốn làm phiền Bạch Duệ Thần nữa, chỉ tiện tay nhặt chiếc áo sơ mi mà Bạch Duệ Thần để ở trên giường kia lên.
Nhưng điều khiến cô ta không khỏi ngạc nhiên đó chính là, trên chiếc áo in đậm một dấu son!
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
64 chương
75 chương
45 chương
77 chương