- Tôi sẽ không động vào Mộc Hy, sẽ không động... Mộc Tâm nhìn khẩu súng đã chĩa thẳng vào mi tâm mình sợ hãi nói. Cô ta vốn dĩ đã ham sống sợ chết, thế nên rơi vào hoàn cảnh này Tiểu Mộc muốn cô ta làm gì, cô ta ắt sẽ làm. Tiểu Mộc ném khẩu súng xuống mặt đất, sau đó cùng đàn em rời đi. - Alo, Tiểu Kỳ cảm ơn cậu. Tiểu Mộc gọi điện thoại cho Tiểu Kỳ để cảm ơn. Mặc dù tin tức kia là do đàn em chuyển đến nhưng cũng phải cảm ơn Tiểu Kỳ đã xác định vị trí của biệt thự nhà Mộc Tâm. - Không có gì. Cúp điện thoại, Tiểu Mộc chợt nhớ ra hôm qua mình có đem nguyên một túi ni lông băng vệ sinh của Mộc Hy ra thấm nước tiểu cho chó, thế nên cậu cần phải đi mua lại. Dưới sự chỉ dẫn của vệ sĩ, Tiểu Mộc bình an đi đến cửa hàng tạp hoá gần nhà Mộc Tâm. Nhưng ở dãy hàng bán băng vệ sinh lại rất nhiều loại, nào là băng dài, băng ngắn, nào là có cánh hay không có cách, nào là mát lạnh hay không mát lạnh, nào là ban đêm hay ban ngày. Tiểu Mộc vò đầu, cuối cùng cũng nói với cô bán hàng: - Chuyển tất cả các gói băng vệ sinh có mặt trong cái cửa hàng này đến địa chỉ K. Cô bán hàng sững sờ, đến khi Tiểu Mộc đi vẫn chưa thể ngậm được miệng lại. [......] Trái lại với không khí vui vẻ bên Tiểu Mộc, ở trong phòng tổng tài của Mộc thị lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Mộc Hy vẫn cắm đầu cắm cổ vào làm việc. Tuy bảy năm nay cô đều biết mất không xuất hiện ở tập đoàn Mộc thị, nhưng không có nghĩa là Mộc thị không do cô điều hành. Ở ghế sô pha, từ nãy đến giờ Triết Vũ Hàm vẫn nằm lì không chịu đi. Mộc Hy năm lần bảy lượt gọi bảo vệ đuổi người nhưng căn bản da mặt Triết Vũ Hàm quá dày so với quy định, bao nhiêu lần bị kéo khỏi Mộc thị vẫn có thể bò vào được. Đã nằm ở đấy thì thôi, đằng này Triết Vũ Hàm còn lảm nhảm làm thơ khiến cho Mộc Hy không thể tập trung được. - Hai ba đứa lim dim, quần tôi có con chim. - Một hai cái lò xo, tôi có con chim to. - Một hai bông hoa nhài, chim tôi rất là dài. Cánh cửa phòng bật mở, Tiểu Mộc đi vào, ném cái ánh mắt chán ghét cho Triết Vũ Hàm, cất giọng không vui. - Cất cái chim ghẻ của ông vào đi.