Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Chương 8 : Ba tôi là trùm xã hội đen

Dương Vũ lại đến trường, và lần này cũng không ngoại lệ... lại đi học muộn. Không những vậy, hắn còn đi muộn cả một tiết buổi sáng nữa. Bây giờ đã vào tiết thứ hai được 10 phút, nhưng hắn không sợ, cứ thế mà nghênh ngang, lẫm liệt đi vào bằng cửa sau. Tiết này không phải tiết của lão Lý lão đầu - Lý lão chủ nhiệm, hắn còn lâu mới sợ. Mà tiết của lão thì sao? Cùng lắm là bị lão ta lôi vào văn phòng, chửi như té tát, rồi khuyên bảo, sau đó đe dọa uy hiếp thôi. Hắn có sợ cái rắm nè. Dương Vũ quen rồi! Thậm chí nếu lâu lâu không nghe chửi, hắn có chút nhớ nhớ Lý lão đầu tội nghiệp... Hắn nhìn thoáng qua cô nàng lớp trưởng bên cạnh, nhưng cô nàng không thèm quan tâm đến hắn, mắt chăm chú nhìn lên bảng để nghe giảng. Dương Vũ thầm đắc ý không thôi! Sau vụ "xoa bóp" trời biết, đất biết, hắn biết, cô nàng biết, bạn đọc biết kia, dường như Nhã Kỳ có vẻ xấu hổ khi đối mặt với hắn... ....................... Dương Vũ vẫn còn lâng lâng, không ngờ cô nàng lại "liều ăn nhiều" như vậy. Nhớ lại lúc đó, trong khi hắn còn "hoảng loạn" như chú nai con không biết làm sao, thì Nhã Kỳ đã vươn bàn tay nhỏ bé chộp vào chỗ đó... Điều này khiến Dương Vũ "thuần khiết" không biết làm thế nào cho phải. Vừa muốn đẩy nàng ra, vừa lại muốn giữ nàng ta lại. Nội tâm của hắn tranh đấu kịch liệt... Cuối cùng, phần bản chất "thuần khiết" đã bị phần "cầm thú" đè bẹp không thương tiếc... Không những vậy, chỉ một lúc sau "tiểu đệ đệ" không nghe lời, hung tợn ngóc đầu lên hưởng ứng. Việc này càng làm cho hắn chán nản không thôi. Thầm mắng "tiểu đệ đệ thật hư" và mắng cô nàng kia dụ dỗ... Nhã Kỳ sao không hiểu phản ứng sinh lý của Dương Vũ là gì chứ. Nàng đã đọc qua sách giáo dục giới tính, nên biết "huynh đệ" của người ta vẫn ổn. Nhưng sau đó càng nghĩ tới càng xấu hổ không thôi. Không biết sau này phải đối mặt với cái tên đáng ghét kia như thế nào đây. ....................... Dường như cảm thấy tên kia cứ nhìn mình chằm chằm, nàng "hừ" một tiếng, sau đó mặt lại ửng hồng lên. Xấu hổ chết đi được. Tên kia hình như càng nhìn càng thấy khoái trí. Biết thế, lúc trước cho "lớp trưởng đại nhân" sờ có phải nàng sẽ không làm phiền mình nhiều như vậy không. Hắn đang định trêu trọc cô nàng "lớp trưởng đại nhân" một phen thì... - Uy, sao giờ lão đại mới tới? Lôi Định ở bàn dưới đang bụm mặt hỏi thăm. Dương Vũ quay đầu định mắng tên đàn em không biết tốt xấu, dám cắt ngang dâm mộng của hắn, thì không khỏi há mồm kinh ngạc. - Có cần khoa trương như vậy không! Bà chị của mày thật quá... cường hãn đi... Mặt Lôi Định bây giờ chẳng khác một cái mặt heo trong truyền thuyết. Chỗ nào cũng sưng vù lên, không những vậy, còn bị băng bó cả đầu giống như chấn thương sọ não, thử hỏi Dương Vũ không kinh ngạc sao được. Một lần nữa hắn thầm than thở, chị em nhà người ta tình cảm quá "sâu đậm" rồi. Dương Vũ hoàn toàn thông cảm với tên đàn em khốn khổ. Không ngờ cái bà chằn kia ra tay kinh khủng như vậy. Đánh cả em mình thành cái đầu heo như vậy. So với lão Trư trong truyền thuyết còn có phần "dữ dội" hơn.. - Ài! Cũng tại lúc nói chuyện với anh, bà ấy nghe thấy em nói xấu bà ấy.... Ai ui... May mà vẫn còn đến được trường đó lão đại... Dương Vũ thầm khinh bỉ tên đàn em ngu ngốc, nói xấu mà không biết ý tứ. Để người ta phát hiện, thì bị đánh cũng đáng mà. Nhưng ngoài mặt thì rất vô sỉ tỏ ra thương tâm, đau lòng suýt xoa nói. - Ừ. Còn may đến trường được... Hình như Lôi Định không quan tâm đến lời an ủi của vị lão đại đê tiện của mình, mặt hắn tràn đầy vẻ bỉ ổi không ai bằng. Cái miệng thì cười cười đầy vẻ dâm đãng. - Vâng. Em thì còn may. Nhưng mà... lão đại thì thảm rồi.... - Thế là thế quái nào? - Dương Vũ không hiểu gì hỏi. Tên Lôi Định cười vô cùng sung sướng khi nhìn thấy cảnh người khác gặp nạn. "Cho chết nha, ai bảo lúc đó không cứu ta. Bây giờ cho lão đại nhà ngươi nếm mùi". Hắn đê tiện thầm nghĩ. - Là thế này! Bà ấy biết cái tên mà dạy em mấy cái thế võ dâm đãng là lão đại. Lại còn biết anh xúi dục em đi đối phó với bà ấy... Nên bà ấy quyết tìm lão đại "hỏi thăm" một phen... - Tao sợ cái rắm nè! Dương Vũ nhăn mặt, sau đó nghi ngờ hỏi: - Thế sao bà ấy lại biết??? Lôi Định ngượng ngùng gãi đầu, lí nhí trả lời: - Là... là em khai ra... - Tao xxx.... Đến lúc này, Dương Vũ cũng chẳng còn gì để bàn với cái tên đàn em không có cốt khí này nữa. "Cái đồ không có tương lai". Hắn bực mình lầm bầm mắng cho bõ tức. Sau đó nghĩ đến một việc, liền quay lại hỏi tên đàn em "mặt heo". - Này, Lôi Định. Tối qua khu phố của mình có xảy ra vụ đánh đấm nhau nào lớn không? Hắn hỏi Lôi Định vì biết tên đàn em của mình là một tên "chó săn tin" siêu cấp. Cứ có vụ gì to to một tí là hắn lại moi ra kể cho sướng mồm, rồi "chém gió" tung trời. Lôi Định thầm nghĩ ngợi một lát, rồi nhăn nhó trả lời. - Có! Một vụ rất lớn, rất đẫm máu đó... - Vụ gì? Nói mau... Dây thần kinh của hắn căng lên. Vụ hôm qua hắn dùng bạo lực để cứu cô nàng kia, không nhỏ gì. Cả đám 5 tên bị hắn trói chặt, treo lên đầu ngõ như cái bánh tét. Nếu cảnh sát điều tra ra mình thì sẽ rất phiền. Không những vậy, rất có thể đánh động kẻ thù của cô nàng kia tới. Mặc dù hắn đã xóa hết dấu vết trên đường về nhà, nhưng cái gì cũng có vạn nhất... - Còn vụ gì nữa, ngoài vụ em bị đánh đập đẫm máu ra... - Tao xxx! Ý tao là vụ khác cơ! - Thế thì không còn. Ngày nào em cũng đọc báo và xem tin tức của thành phố mà... Dương Vũ trầm mặc, chẳng lẽ đám người kia tỉnh lại trước khi cảnh sát đến hay sao? Không thể được, hắn đã trói cả đám rất chắc chắn. Bọn chúng cho dù có tỉnh lại cũng không trốn thoát được. Hay là... Dương Vũ cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Không lẽ, trong lúc mình cứu cô nàng kia, còn có một đám người khác theo dõi. Nếu bản thân mình lúc đó không phát hiện ra được chúng thì chỉ có một khả năng: kỹ năng ẩn nấp của chúng vô cùng cao thâm... Và sau khi mình đi chúng đã cứu hoặc giết đám người kia... Vậy thì hành tung của mình... Không xong rồi! Cô nàng kia đang gặp nguy hiểm... - Ơ... Đại ca... tay của anh hình như bị thương rất nặng... Nó bắt đầu chảy máu kìa... Thì ra trong lúc Dương Vũ suy nghĩ, hắn nắm chặt cánh tay khiến máu bắt đầu chảy ra. Tô Nhã Kỳ nghe thấy Lôi Định nói như vậy thì quay sang nhìn, quả nhiên máu đã thấm cả ra sách của hắn. - Dương Vũ, tay của anh... - Lớp trưởng đại nhân! Nhà tôi có việc gấp. Làm phiền cô xin phép cho tôi nghỉ buổi hôm nay có được không? - Nhưng.... Nhã Kỳ thấy hắn muốn xin nghỉ thì muốn từ chối ngay lập tức, thậm chí đe dọa báo lại chủ nhiệm. Nhưng khi thấy ánh mắt cầu khẩn của hắn, những từ ngữ định nói phải nuốt ngược lại... - ...Thôi được rồi... Chỉ hôm nay thôi nha! - Cám ơn! - Lần đầu tiên Dương Vũ cảm ơn Nhã Kỳ một cách thật lòng. Nói rồi Dương Vũ lại lẻn ra bằng cửa sau, chạy như bay ra ngoài. Trên đường về, hắn tăng tốc chạy... Vừa chạy, vừa suy nghĩ... Có lẽ nào, hôm qua, vì hắn luôn bên cạnh cô nàng hung dữ kia, nên đám người thứ hai kia mới không dám ra tay. Nhưng khi hắn đi học thì sao, thời cơ tốt như vậy sao chúng có thể bỏ qua. Dương Vũ thầm mắng bản thân quá vô ý. Cô nàng bị thương như vậy, hắn phải trông coi cẩn thận chứ... Nếu cô nàng có xảy ra chuyện gì, thì... hắn sẽ ân hận cả đời... Càng nghĩ, càng nóng ruột, hắn càng tăng tốc độ lên tối đa. Có mấy người lái chiếc xe thể thao đời mới nhất đang chạy trên đường bị hắn vượt, thì chửi bới inh ỏi vì hành động vi phạm an toàn giao thông. Sau đó thì cứng hết cả lưỡi khi nhìn thấy đối phương... "Đ...! Như thế kia có còn là người không?" Nhiều gã đang lái xe vì hoảng quá xuýt nữa chệch tay lái gây tai nạn trên đường. Thầm chửi quá bất công, có kẻ lại chạy nhanh hơn cả ô tô hay sao? Dương Vũ nào có quan tâm được nhiều như vậy. Điều hắn đang quan tâm là chạy... và chạy thật nhanh... ............... Về đến nhà, hắn không mở cửa chính để vào. Nhìn thoáng qua bờ tường cao 4 mét, hắn nhảy đến "vụt" một cái vượt qua. Sau đó hạ thấp thân thể, dò xét xung quanh trong sân vườn. Hình như hơi yên tĩnh! Lòng hắn khẽ động, liền thoắt cái phi thân lên ban công tầng hai, liếc nhìn vào căn phòng ngủ bên trong. "Ầm!". Cánh cửa sổ của ban công bị đá tung ra, một bóng đen như con báo phi vào. Long Tú Tú vẫn đang quấn chăn thì sợ đến ngây người. Sau khi thấy rõ đối phương thầm thở phào, nhưng nhìn hắn với vẻ khó hiểu. - Ơ! Không phải anh bảo phải đi học à? Sao lại quay lại rồi? Dương Vũ không thấy có chuyện gì xảy ra với cô nàng thì vẫn chưa hết lo lắng, đi xung quanh phòng ngủ một lượt. Sau đó, thông qua cánh cửa xổ, dò xét bao quát cả căn nhà. - Lúc tôi đi, cô có thấy có gì khác lạ không? Ví dụ như tiếng động lạ gì đó... Thấy mặt cô nàng khó hiểu, hắn cũng đành kiên nhẫn nói cho cô nàng biết nỗi lo lắng của mình để cô nàng biết. Long Tú Tú nhìn hắn một lượt, thấy trên gương mặt hắn vẫn còn lấm tấm mồ hôi chảy xuống. Nàng thầm đoán, chắc là vì lo lắng ình quá nên hắn đã vội vã chạy bộ một mạch từ trường trở về đây mà. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại dâng lên một cỗ ngọt ngào không tên. - Anh yên tâm! Chắc bọn chúng sẽ không tìm tới tới đâu. Dù sao đây cũng là địa bàn cha tôi quản lý, chúng thất thủ một lần rồi, nên không dám manh động đâu... Tôi mất tích một ngày rồi, chắc cha tôi cũng đang tìm tôi, chúng càng không có gan dám làm liều... - Ba cô làm cái gì mà có vẻ bọn chúng lại sợ cô vậy??? - Ba tôi là trùm xã hội đen. - Long Tú Tú hời hợt đáp. - Ặc! Trùm... trùm xã hội đen á...