Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi
Chương 6 : Ông đây thích nhất là giả heo ăn thịt mèo bệnh
Long Tú Tú mở to đôi mắt tròn xoe của mình với điệu bộ không tin được, dưới ánh đèn chiếu mập mờ trong ngõ hẻm. Nàng nhìn thấy kẻ bước ra từ trong góc khuất. "Là hắn! Cái tên đáng ghét mà nàng muốn "tẩn" ột trận hồi trưa nay...". Nhưng ngay lúc này, nàng không mong muốn thấy hắn ở đây. Việc hắn xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc đêm nay, tại đây, sẽ có đến hai cái xác chết... Hắn tuy đáng ghét thật nhưng chưa đến nỗi phải chết cùng mình.
- Tiểu tử! Mày đã nghe thấy những gì?
Tên thủ lĩnh biết bản thân mình chắc chắn sẽ phải giết tên này, nhưng không nhịn được vẫn hỏi một câu.
- Ta không nghe thấy gì hết! Ta cũng không nói cho ai biết... Ta là một người điếc mà...
Gương mặt ngây thơ, thành thật của Dương Vũ khiến Long Tú Tú suýt nữa chết ngất ngay tại chỗ. "Ngươi bị điếc sao còn nghe thấy người ta hỏi mà trả lời? Tên kia mà tin thì hắn ngu hơn heo".
- Ừ! Có lý!
Long Tú Tú hiện tại có cảm giác muốn tự sát luôn. Tên kia đúng là bị ngu thật! Nàng thầm nghĩ bản thân mình thật mất thân phận khi phải đánh với một thằng ngu, không những vậy lại còn ngu có hạng nữa.
- Được được! Nghe nói bọn "điếc thì không sợ súng". Không biết điều đó... có phải không?
Dương Vũ nghe thấy thì đổ mồ hôi. Không ngờ tên kia muốn lấy mình để thử nghiệm "kiến thức khoa học". Hắn lắc đầu quầy quậy.
- Không phải đâu, điếc cũng rất sợ súng đấy...
Tên thủ lĩnh lại trầm mặc suy nghĩ điều gì đó.
- Thế "điếc" có sợ dao không?
Dương Vũ thầm chửi tên kia biến thái, súng không được lại chuyển sang chơi dao. Thầm bảo "chỉ có mù mới không sợ sao thôi".
-Rất sợ...
- Thế nắm đấm thì sao? Cũng rất sợ?
- Ukm!...
........
- Và mày rất muốn phải rời khỏi đây?
- Ukm!...
- Nhưng mày không phải bị điếc thật?
- Ukm... Ơ... Không phải...
Dương Vũ nhăn nhó như nuốt nhầm phải ruồi. Mẹ tên kia chơi đểu! Hắn thầm chửi tổ tông mười tám đời tên thủ lĩnh khốn kiếp kia.
- Mày thấy đấy, mày vừa tự nhận mày không phải là bị điếc thật... Vì vậy mày không thể đi... Tiểu Ngũ... lên tóm thằng oắt kia cho tao... Hừ tưởng tao ngu mà bắt nạt à?
Dương Vũ nghe thấy thế thì kêu "a" lên một tiếng, chạy thẳng vào một cái ngách gần đó. Ông đây có ngu mới đứng im cho người ta bắt mình. Dương Vũ tự nhận bản thân mình là "thiên tài" nên không thể để mình bị bắt. Không thì xấu mặt "thiên tài" lắm...
- Mẹ thằng kia! Đứng lại cho ông... Ông bảo đứng lại... Ông chỉ đánh "nhẹ" thôi. Nếu không để ông bắt được thì mày biết tay ông...
Tiểu Ngũ thấy đối phương chạy hăng quá, nên "dịu dàng mà bạo lực" uy hiếp dụ dỗ.
Dương Vũ giả như không nghe thấy càng chạy càng nhanh, khiến vị thiết hán kia sắp tức điên lên đây. Thằng ranh kia sao chạy nhanh thế. Không những thế, hắn vừa chạy vừa ném rác rưởi vào mặt gã, thử hỏi hắn có nên điên lên hay không. "Tao xxx mày!". Tiểu Ngũ, vừa đuổi theo vừa hung hăng chửi...
Chỉ một lúc sau trong ngách đó vang lên những tiếng "Binh... Binh... Bốp... Bốp... Ầm ầm... Xoạt xoạt..."
Chỉ thấy Dương Vũ kêu lên:
- Không được đâu... Ngươi đừng đến đây...
Rồi tiếng cười dâm đãng tràn đầy sung sướng của Tiểu Ngũ vang lên
- Hô hô.. Đừng lo! Đên đây đi... Đại gia sẽ rất "ôn nhu" với ngươi...
Rồi một loạt tiếng động kinh dị nữa vang lên...
Đám 4 người thiết hán và Long Tú Tú đổ mồ hôi hột. Không ngờ cái gã Tiểu Ngũ kia có sở thích "đặc thù" như vậy. Rồi cả đám thầm cầu nguyện cho Dương Vũ "nhỏ bé" sống sót sau trận "kịch chiến"...
Gần mười 10 phút sau...
- Này mấy vị đại ca! Người anh em tên Tiểu Ngũ kia bị ngất trong ngõ rồi nè...
Dương Vũ thò mỗi cái đầu ra thông báo với đám người, rồi lại chuồn mất vào trong ngách đó.
Lại một lần nữa, đám kia lại cảm thấy trời đất quay cuồng. Tên Tiểu Ngũ kia quá vô dụng rồi, sao chỉ có 10 phút đã xong. Và càng không ngờ tên đó lại "sung sướng" quá ngất đi.
- Hai đứa mày vào xem bên trong có tình hình gì rồi mang hai tên kia ra đây cho ông! Chúng lại dám làm chuyện "thương thiên hại lý" trước mặt ông hả. Ông phải "thiến" tụi nó. Hừ... hừ...
Hai gã thiết hán kia mặt hầm hầm bước vào trong ngách bộ dáng rất "hổ báo". Theo hai gã thì việc tên đồng bọn kia làm là cực kỳ mất mặt. Nhất là trước mặt đối tượng mà bọn chúng muốn giết. Chúng hung hăng thề: "Khi ông mà tìm được tên Tiểu Ngũ chết bầm kia thì sẽ "phế" hắn ngay lập tức."
Chẳng bao lâu, bên trong ngách nhỏ lại vang lên những tiếng động kinh người. So với lúc nãy, có phần "dữ dội" hơn, điều đó khiến cho vị thủ lĩnh kia không còn giữ được bộ dạng lạnh lùng, lãnh đạm như trước nữa. Mặt hắn đỏ bừng lên vì tức.
- Tao xxx hết chúng mày! Cả một lũ vô dụng....
Long Tú Tú gần đó dường như hiểu được chút gì đó. Đôi lông mày khẽ nhíu lại. "Chẳng lẽ hắn...."
- Long tiểu thư! Rất tiếc cô phải lên đường thôi...
Tên thủ lĩnh quay đầu nhìn Long Tú Tú với ánh mắt không còn kiên nhẫn. Hắn định bụng giết xong Long Tú Tú rồi sẽ tính sổ với tên "ôn con" phá đám kia.
Nói là làm, thân hình hắn nhoáng lên đánh về phía nàng. Một quyền xuất ra mang theo tiếng rít ghê người, so với lúc nãy còn "kinh khủng" hơn.
Long Tú Tú thấy vậy liền biến sắc. Nàng biết bản thân mình đang bị thương nặng, đã vậy còn mất rất nhiều máu, nếu ngạnh kháng ngạnh thì bản thân sẽ thua thiệt. Quả nhiên sau khi lăn sang một bên, quyền đó dụng vào bờ tường sau lưng nàng khiến cả bức tường đổ sập.
- Hừ... hừ... Vẫn còn tránh được sao? Thử xem cô còn bao nhiêu sức.
Một quyền không đánh trúng đối phương, hắn gia tăng tốc độ, quyền cước nối tiếp đánh đến. Long Tú Tú liên tiếp bị người ta dồn vào bước đường cùng. Nhiều lần bị hắn đánh vào vết thương, khiến nàng đau quặn lại. Cuối cùng thấy thấy hắn một đao đâm tới, nhưng không còn đủ sức và không kịp thời gian né nữa. Nàng đành chấp nhận số phận, nhắm mắt lại...
1 giây... 2 giây... 3 giây... Cơn đau đớn kết thúc số phận vẫn chưa kéo đến. Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ mở ra...
Một thân hình cao gầy đứng trước mặt nàng, ngăn một đao kia. "Là hắn... chính là hắn... là cái tên đáng ghét kia". Nhưng... sao trong lòng nàng lại không còn cảm giác chán ghét đó nữa... thay vào đó là một thứ cảm giác không nói thành lời. Có một chút vui mừng, một chút cảm động, có một chút lo lắng, một chút xao xuyến cõi lòng...
- Mày... mày dám ngăn một đao của tao? - Gã thủ lĩnh không tin nổi vào mắt mình, lắp bắp hỏi.
Long Tú Tú nhìn lại chỉ thấy đôi tay trần của gã thanh niên kia nắm chặt con dao. Bàn tay hắn ứa ra máu, từng giọt máu rơi xuống, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên cường nhìn chằm chằm gã thủ lĩnh nọ. Tim nàng trống rỗng, sống mũi cay cay... Không gian như yên tĩnh, yên tĩnh đến kì diệu, đến mức nàng có thể nghe thấy từng giọt máu kia kêu "tí tách", nhỏ xuống đất.
- Vì sao... vì sao vây?...
Nàng nghẹn ngào hỏi, như hỏi hắn và cũng như hỏi chính bản thân mình. Hắn và mình mới chỉ gặp nhau một lần, có cần phải liều mạng để cứu mình như vậy không?
Long Tú Tú cũng như bao cô gái khác, cũng có một giấc mơ, giấc mơ của thiếu nữ hoài xuân. Nàng ước mơ mình hóa thân thành một cô công chúa nhỏ, xinh đẹp trong chuyện cổ tích kia. Rồi đến một ngày nọ, khi nàng gặp nguy hiểm sẽ có một chàng hoàng tử dũng cảm giải cứu nàng khỏi tay những kẻ ác độc...
Tình huống như vậy đã xuất hiện, khiến phương tâm của Long tiểu thư như chú nai con chạy loạn. Tim đập thình thịch...
- Chẳng tại sao cả! Chỉ thấy hành động chặn đánh một cô gái của đám đàn ông thối tha này khiến ta cực kỳ khó chịu...
Giọng nói của hắn không còn kiểu đùa cợt như vừa nãy nữa, thay vào đó là giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm, thêm chút lười biếng, không kiên nhẫn.
Trong khi tên thủ lĩnh vẫn còn thất thần không tin nổi vào mắt mình, thì Dương Vũ không báo trước đã tung một quyền đánh vào ngực gã. Chỉ nghe đến "rắc" rồi "bịch" một tiếng, tên thủ lĩnh đã bị đánh văng ra và đập vào bức tường đối diện, miệng phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
- Đại ca.....
Gã thiết hán còn lại duy nhất thấy vậy hô lên. Hắn không ngờ một tên thanh niên tưởng vô hại lại đánh cho đại ca võ công cao cường của hắn đến thảm hại như vậy...
Không còn cách nào nữa, chính là tên thanh niên kia ép hắn. "Cho dù có khiến cảnh sát chú ý thì ông đây cũng phải giết tên ôn con kia". Gã thiết hán đó nghiến răng cương quyết...
- Cẩn thận....
Thân hình Dương Vũ nhoáng lên ôm chặt lấy Long Tú Tú xoay người nhảy về một phía.
- Đoàng... đoàng... đoàng.
Ba tiếng súng vang lên bắn vào ngay các vị trí lúc trước họ đang đứng. Nếu không phải Dương Vũ luôn chú ý nhất cử nhất động của kẻ cuối cùng, và có hành động mau lẹ thì Long Tú Tú đã mất mạng rồi. Nàng thầm cảm ơn đối phương lại cứu mình một mạng.
Dương Vũ bế lấy nàng, thân pháp không những không chậm lại mà còn gia tăng tốc độ. Chạy như bay, tránh qua các trướng ngại, sau đó kiếm được một góc an toàn, hắn mới đặt nàng xuống.
- Ra đây đi. Lũ chuột kia... Ha... ha.. ha... Ông nhìn thấy chúng mày rồi. Muốn được chết toàn thân thì bước ra đây...
Sau đó là một loạt những tiếng "đoàng đoàng" vang lên. Dương Vũ nhìn ra ngoài sau đó quay lại nhìn Long Tú Tú.
- Này!
- Dạ?
Long Tú Tú không biết đối phương muốn nói gì, nhìn hắn một cách khó hiểu.
- Có lẽ hắn chưa phát hiện ra chúng ta đâu. Cô ngồi yên chỗ này đợi tôi, tôi sẽ đánh lạc hướng, rồi giải quyết hắn... có được không?
- Vâng...
Long Tú Tú cắn môi, đang định bảo hắn phải cẩn thận, thì thân hình hắn đã phiêu hốt như cơn gió, biến mất vô ảnh vô tung...
- Ê ku! Đang tìm anh hả?
Dương Vũ đứng trên bờ tường cao, lười biếng nhìn xuống gã thiết hán còn lại với vẻ đầy trâm trọc, khiêu khích.
- Đoàng... đoàng... đoàng...
Một loạt các tiếng súng lại vang lên nhằm về phía giọng nói, như câu trả lời của vị thiết hán đầy nóng nảy này. Nhưng Dương Vũ cũng không phải kẻ bỏ đi, chỉ thoắt một cái biến mất, thoắt cái lại hiện, như chơi đùa trong làn đạn bay.
- Cạch... cạch... cạch...
Súng đã hết đạn. Gã thiết hán đó chửi tục một câu định rút dưới hông ra băng đạn mới thay vào, thì một con dao lạnh toát đã đặt ngay cổ của hắn.
- Không còn kịp nữa đâu...
- Mày là... là một cao thủ...
Câu nói của tên thiết hán, khiến chỉ khiến Dương Vũ cười nhạt một tiếng, châm chọc nói.
- Cao thủ hay không thì không chắc, nhưng... ông đây thích nhất là giả heo ăn thịt mèo bệnh...
Sau câu nói đó, thì gã thiết hán đó chỉ cảm thấy mắt hắn tối sầm lại, rồi ngã lăn luôn ra đất. Dương Vũ thu tay lại, hắn không muốn giết người nên chỉ đánh ngất bọn họ thôi. Thầm nghĩ, ngày hôm sau cảnh sát phát hiện ra hiện trường, sẽ "mời" chúng vào đồn "nói chuyện", như vậy thì bản thân sẽ bớt đi một mối phiền toái lớn.
Quả thật, trong kí ức của hắn, hắn chưa bao giờ giết người nên cũng không muốn giết người. Đó là một hành vi phạm pháp, cho dù đối phương có là kẻ ác tày đình thì việc xử lý chúng cũng là việc của cảnh sát.
Nếu việc này mà hắn cũng phải làm thì cảnh sát sinh ra chỉ để làm "cảnh" à?
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
61 chương
348 chương
73 chương