Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi
Chương 51 : Hắn Đá Vào Chỗ Này Của Người Ta
- Cô lại làm cái đ** gì nữa???
Dương Vũ lại trợn tròn mắt không thể tin nổi. Ngoài cảm giác không thể tin nổi đang ập vào não, thì trong lòng hắn đang cực kì phẫn nộ. Tình trạng này so với chết còn khó chịu hơn.
- Đương nhiên là đưa anh rời khỏi chỗ này rồi!- Elly đắc ý lên tiếng.
Nguyên lai Elly- cô gái “ngực thì to mà óc bằng quả nho” đang thực hiện một hành động rất man dợ. Ừ! Là túm lấy chân của Dương Vũ kéo lê cả một quãng đường dài. Đã vậy đoạn đường này toàn đá nhọn với gai góc. Cảm giác như thế nào chắc chỉ có mỗi mình Dương Vũ thấu hiểu mà thôi.
“Hết cách rồi, để bản thân không bị ủy khuất thì đành ủy khuất cho tên kia vậy.”
Elly “thiện lương” tự an ủi rằng hành động của mình chỉ vì bất đắc dĩ. Có trách thì hãy trách hắn vô cùng ghê tởm, vô cùng đáng khinh. Lại còn dám sờ ngực và có hành vi “phi lễ” với mình.
- Cô…
Dương Vũ thật không còn gì để nói nữa. Đối với cái “ngu” kiến này, hắn chỉ có thể dựng ngón giữa lên để ủng hộ thôi. Rất tiếc là hắn vẫn chưa cử động được. Nếu không… hắn rất muốn làm “cầm thú”. À mà thôi… Hắn muốn làm cái “loại” không bằng cầm thú kia kìa.
“Con điên! Con dở hơi ăn cám lợn!”
Chửi bới trong lòng như vậy, nhưng bên ngoài không dám biểu hiện gì khác thường. Đồng chí Dương Vũ “cố gắng hết sức”… “nặn” ra nụ cười xấu hơn cả mếu với nàng Elly ngực lớn.
- E… Elly này. Cô biết đấy! Chúng ta đang ở trong khu rừng hoang dã, thế mà cô kéo lê tôi như vậy thì đến lúc nào mới thoát ra ngoài được? Nếu cô không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ đến bản thân chứ? Làm như vậy có giúp cô thoát khỏi đây nhanh chóng được không hay càng khiến cô mệt hơn?
Elly nghe hắn nói như thế cũng dừng hành động hung hăng của mình lại, nghiêng đầu suy nghĩ.
- Thế theo như anh nói, chúng ta nên làm như thế nào mới phải?
Dương Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó trầm giọng nói.
- Trời cũng sắp tối rồi. Theo tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại nhóm lửa nghỉ ngơi qua đêm. Đi rừng ban đêm rất nguy hiểm. Tôi nghe nói khu rừng nguyên sinh này ban đêm có báo đi săn đêm đấy.
- Báo á? Sao anh biết?
Elly cũng không phải con ngốc. Nàng không ngốc đến mức, thấy hắn nói gì liền nghe đấy. Sau khi suy nghĩ một chút, liền dùng ánh mắt nghi ngờ để hỏi thăm.
- Vì tôi chính là người dân thành phố Heylen! Sách báo đã từng đưa tin rằng trong khu rừng này có động vật ăn thịt người.
- Thật sao?
- Thật hơn cả vàng ròng!
Dương Vũ chán nản thở dài nói. Chẳng lẽ lời nói của hắn bây giờ không còn tính chân thật nữa hay sao?
Elly nhìn chằm chằm hắn, nhưng không thấy biểu hiện gì đó khác thường. Đành buông tha cho đôi chân của hắn, nhìn ngó nghiêng xung quanh một phen. Trời cũng gần tối thật rồi, đi vào ban đêm đúng là rất nguy hiểm.
Cuối cùng nàng cũng chọn được bị trí tốt để nghỉ ngơi. Nơi đó là một bãi cát gần một suối nước có vài tảng đá lớn để dựa lưng. Đặt Dương Vũ đến “bịch” một cái, nàng ngồi bệt xuống nền cát trắng, thở phì phò. Dìu hắn một lúc thôi mà khiến Elly thấy đứt cả hơi.
- Anh ăn cái gì mà nặng muốn chết!
Dương Vũ chẳng buồn trả lời những câu hỏi vô bổ của cô nàng ngốc kia. Hắn khẽ vận dụng sức lực, thử xem bản thân đã lấy lại cảm giác của thân thể chưa. Ài! Nói ra mới thấy mình khổ không thể tả. Trạng thái bây giờ của hắn là di chứng của việc cạn kiệt năng lượng dị năng. Nhất là lúc cuối trước khi va trạm với hồ nước ấy, Dương Vũ đã vắt kiệt những giọt năng lượng cuối cùng để tạo thành lưới từ trường bao bọc lấy Elly. Tránh cho cô nàng cái họa ngã té chết. Ấy thế mà nàng ta cứ tưởng bản thân số lớn, mạng lớn chết không nổi. Lại còn thi hành mấy cái chính sách ngược đãi vô nhân tính với hắn nữa chứ. Đúng là thời nay làm người tốt quá khó đi!
Đảo mắt nhìn lại đã thấy cô nàng kiếm ở đâu được ít củi khô về.
“Cũng không đến nỗi ngu ngốc! Tình trạng này có thể đào tạo được.”
Cô nàng cũng biết đường tìm củi nhóm lửa tránh thú dữ, sưởi ấm về đêm. Dương Vũ đánh giá là như vậy.
“Cạch… Cạch…”
- Elly. Cô làm cái gì thế? - Dương Vũ thấy nàng đập cạch cạch cái gì đó, hiếu kì liền hỏi.
- Đương nhiên là dùng đá nhóm lửa rồi.
Elly chìa bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đang cầm hai hòn đá cuội ra, gương mặt ngây ngơ thơ vô tội trả lời.
- Nhóm lửa bằng đá?
Nghe đối phương nói vậy, hắn ngẩn người ra sau đó không nhịn được ha ha cười lớn.
- Nhóm lửa bằng đá? Ha ha… Cô nghĩ cô đang đóng phim sao? Với cái thời tiết se lạnh như thế này cô có đánh cả ngày cũng không lên lửa.
- Thế theo anh chúng ta nên làm thế nào? Anh chỉ giỏi nói thôi.
Elly cũng không chịu thua. Dẩu môi khinh bỉ cái tên “chỉ giỏi nói” kia.
- Cô mang đống củi của cô lại gần đây…
Dương Vũ cũng chả buồn giải thích nhiều. Nói ngắn gọn một câu như vậy. Khi thấy cô nàng kia chuyển đống củi gần chỗ mình thì khó nhọc nâng cánh tay phải lên. Vì cơ tay hắn vẫn bị căng cứng, nên hành động của hắn cứng ngắc như khúc củi.
- Bùng!!!
Ngón tay trỏ của hắn lóe lên ngọn lửa nhỏ, bắn trực tiếp vào đống củi làm nó bùng cháy. Dương Vũ cũng không ngại biểu diễn sức mạnh dị năng trước mặt cô nàng. Dù sao nàng cũng đã thấy hắn bay rồi, bây giờ có thấy hắn tạo ra lửa cũng chẳng sợ chết ngất được. Mà cũng thật may là củi do cô nàng kia kiếm khô, nếu mà ướt thì có mà nhóm đến ngày mai mới cháy. Với tình trạng hiện nay, nếu dùng quá nhiều đến dị năng năng lượng thì hắn sẽ không chịu nổi.
- A! Như vậy cũng được sao? - Elly giật mình khẽ hô lên một tiếng.
- Anh có thể dạy tôi làm như vậy không?
Nàng nhìn Dương Vũ với ánh mắt nóng bỏng.
- Dạy cô?
Dương Vũ cũng kinh ngạc hỏi lại một câu. Sau đó không do dự cắt ngang cái ý nghĩ không có tính chất thực tế của cô nàng này đi.
- Cái này tôi muốn dạy, cô cũng không học được. Nó liên quan nhiều đến yếu tố thân thể và di truyền… bla… bla..
- Hứ! Không muốn dạy thì thôi. Tôi cũng chả cần … Hừ hừ.
Elly mất hứng quay lưng sang một bên hừ hừ mấy tiếng bất mãn, sau đó bẻ bẻ vài cành cây khô để trút giận.
Đợi một lúc không thấy Dương Vũ lên tiếng, nàng mới quay lại xem thì thấy hắn đã nhắm mắt dựa lưng vào tảng đá để ngủ lúc nào không hay.
- Ngủ như heo ấy!
Elly lầm bầm mắng nhỏ, nhưng nàng nào biết Dương Vũ chưa ngủ. Hắn vẫn rất thính, nghe cô nàng mắng mình như thế trong lòng cũng la lớn cô nàng là cái loại “ngực lớn, não nhỏ”.
Dương Vũ điều chỉnh tư thế nằm của mình một cách thoải mái nhất, chỉ cần ngủ được một giấc thì ngày mai hắn có thể đi lại bình thường được. Và đương nhiên do đấu mồm với Elly cả ngày nên hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ của mình…
…………….
Thành phố Heylen… trong khách sạn cao cấp “Thiên Đường của nhân gian”….
- Chị Tuyết Nhi… Chị Ly… Hai chị phải làm chủ cho em. Hu hu… đau chết em rồi.
Tiểu Điệp nước mắt ngắn nước mắt dài khóc lóc trước mặt hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi. Một cô trong đó mặc trên người trang phục màu trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông. Cô này chính là chị Tuyết nhi… Một cô khác có thân hình bốc lửa, mặc trên người bộ quần áo da, màu đen bó sát người, lộ ra đường cong chết người mà không cần đền mạng. Cô này chính là Ly- người đã cho Dương Vũ hai cái bạt tai đau điếng.
Hai cô gái một trắng một đen nhìn nhau một cái không khỏi lộ ra sự tò mò, không hiểu được. Trong siêu cấp đội, chỉ có 3 người bọn họ là con gái. Một người thì xuất sắc, lạnh lùng. Một người thì quyến rũ đến từng centimet, nhưng vô cùng bảo thủ như con gái ngày xưa. Một người còn lại chính là cô em nhỏ nhất trước mặt này…
Chỉ có điều, kẻ nào lại có thể khiến cô bé ăn thiệt thòi đến nước mắt ngắn nước mắt dài như vậy? Họ có nghe nhầm không? Từ trước đến nay, chỉ có người khác ăn thiệt thòi trước cô bé chứ không có chiều ngược lại nhé.
- Có chuyện gì vậy? Kể rõ ràng cho bọn chị nghe xem nào.
Vẫn là Ly thân thiện kéo Điệp đến gần ghế salong trong phòng ngồi xuống. Đương nhiên cô nàng Tuyết nhi kia cũng đi theo nghe chuyện, nhưng im lặng không nói. Nàng ta vốn là người ít nói, lại không giỏi giao tiếp, chỉ có điều cũng tò mò không kém Ly.
- Hu hu. Em bị anh Dương Vũ ăn hiếp…
Tiểu Điệp khóc lớn, mếu máo nói.
- Dương Vũ? Hắn là ai vậy?
Ly ngẩn người ra, không hiểu Điệp đang nói đến thằng nào.
Tuyết nhi gật gật đầu đồng tình với câu hỏi của Ly.
- Hắn chính là cái tên số 1 trong đội mình ấy! - Tiểu Điệp la lớn
- Là hắn sao? Hắn muốn chết….
Nghe cô em nhỏ nói đến tên số 1 kia, Ly đầu tiên ngẩn người ra, sau đó nghiến răng kèn kẹt rít lên.
- … À mà hắn đã làm gì em? Nói đi để chị làm thịt hắn… Hừ hừ.
Ly vẫn đang ức chế tên kia vì vụ dám ôn hôn nàng đây nè. Đối với cô gái có tính cách bảo thủ như nàng thì cái này chẳng khác gì làm nhục nhã nàng.
- Hắn đá vào chỗ này của người ta…
Nói rồi Điệp đứng dậy quay mông ra, điệu bộ vô cùng oan ức, tức tưởi.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
61 chương
348 chương
73 chương