Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi
Chương 4 : Đừng lo... Tôi rất chuyên nghiệp
Lại một lần nữa! Dương Vũ nhận được một bài học vô cùng quý giá! "Đừng nhìn thấy con gái nhà người ta xinh đẹp, yêu kiều mà lầm tưởng. Bởi vì cô nàng đó có thể rất... hung dữ".
Một quyền đánh sập cái bàn chân sắt, mặt bàn bằng phiến đá dày 7 cm, thử hỏi khí lực của cô ta như thế nào. Mặc dù Dương Vũ tự nhận mình khí lực hơn người, cũng có thể làm được điều đó, nhưng khi thấy một cô nàng xinh đẹp hung hăng đánh xuống như vậy thì trong lòng hắn lại nổi lên một cảm giác... "Không lạnh mà rét run!"
- Cô... cô... cô làm cái đ... gì thế?
Tiếng động lớn như vậy khiến vài vị khách trong quán ăn chú ý. Có vài người nhanh chóng tính tiền rồi chuồn mất mà không cần lấy tiền thừa. Đùa à? Người ta "choảng" nhau, ở lại có khi ăn đòn thay ăn cơm mất.
- Làm cái gì à? Không hiểu sao? Bà đây muốn đánh người!
"Đánh... đánh cái cục c... ông này", Dương Vũ hung hăng chửi thề inh ỏi trong lòng, nhưng lại không dám nói thành lời. Cô nàng này đang điên lên, ai biết cô ta sẽ làm ra cái hành động gì?
Vẫn là cô nàng Nhã Kỳ hung dữ phản ứng lại. Không giống như những người phụ nữ khác, nàng không hề hét lên hay nấp sau lưng Dương Vũ mà đứng trước mặt hắn, ý nói "đây là trận chiến của đàn bà, đàn ông biến mẹ đê".
- Đồ phụ nữ hung dữ kia. Cô làm vậy là có ý gì? Muốn gây sự sao?
Long Tú Tú trước nay làm việc gì không có ai chỉ trích, nhưng lần này gặp một cô gái nhỏ tuổi hơn mình la lối om sòm thì thấy khoái trá lắm, muốn chơi với chị à? Chị sẽ chơi đến cùng.
- Hừ hừ! Chị đây thích gây sự đấy? Cô em có ý kiến gì à?
Nhã Kỳ thấy cô gái kia đã sai, không có ý xin lỗi mà lại ngang ngược, muốn gây sự tiếp, thì càng bực bội hơn. Đại tiểu thư như nàng, từ trước tới nay chưa ai dám thách thức lớn mật vậy. Muốn gây sự với ta ư? Hừ hừ không có cửa đâu.
- Tôi có ý kiến đấy! Cái loại phụ nữ vừa hung dữ, vừa thô lỗ như cô, tôi mới thấy lần đầu tiên. Cô phải xin lỗi chúng tôi vì hành vi bất lịch sự của mình, và đền bù tổn thất cho quán ăn này ngay lập tức.
Lớp trưởng đại nhân đúng là lớp trưởng đại nhân, có tinh thần nghĩa hiệp bảo vệ quyền lợi ọi người, bênh vực Dương Vũ "nhỏ bé". Lần đầu tiên Dương Vũ thấy cảm động muốn rơi nước mắt.
- Cô nói ai "hung dữ", "thô lỗ"? Thử nói lại lần nữa xem nào? Có tin chị đây khâu miệng cô lại không?
- Sao không dám! Tôi nói cô hung dữ, thô lỗ, bạo lực. Loại con gái như cô bị tôi nói như vậy đấy... Sao nào? Trừng mắt lên làm gì? Muốn đánh nhau à? Tôi đây không sợ đâu... Lên đây!
Nhã Kỳ lùi lùi lại một chút, rồi làm động tác ngoắc ngoắc tay khiêu khích.
Thấy cô nàng xinh đẹp kia bị "lớp trưởng đại nhân" chọc cho sắp điên lên. Cục diện sắp có xu hướng bao động, Dương Vũ thầm hô to "Đánh nhau đê!". Hắn dâm đãng suy nghĩ: đàn bà con gái đánh nhau sẽ suất hiện cảnh tượng "lột áo, xé quần" nhau. Như vậy chẳng phải là... hắn sẽ bổ mắt lắm sao?
Dương Vũ đê tiện giả bộ nghĩa hiệp, đứng ra khuyên bảo hai nàng.
- Thưa hai quý cô, chúng ta đang ở nơi công cộng! Hai người đang mất đi hình tượng thục nữ đó... Sao hai người lại trừng mắt tôi vậy?... Chả lẽ tôi nói sai sao? Thôi được rồi... Hai người đánh nhau đi, tôi sẽ làm trọng tài. Tôi rất công bình đó...
- Cậu (ngươi) đi chết đi!
* * *
- Oh my god! No... no...no... Quán ăn của tôi, chiếc bàn của tôi... Ai có thể cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không?...
Robert nghe thấy tiếng động lớn liền lập tức có mặt tại hiện trường. Khi nhìn kỹ thấy thảm kịch trước mặt thì lão có cảm giác trời đất quay cuồng. Lão thầm nghĩ, bản thân từ trước tới nay có làm điều gì thất đức đâu,... cùng lắm là ngắm trộm mông ngực mấy vị phụ nữ trung niên thôi! Điều đấy đâu phải là tội tình gì,... so với việc tên sắc lang Dương Vũ suốt ngày bàn chuyện dâm đãng với đám bạn khi ăn cơm, còn có phần muốn "thuần khiết" hơn nữa. Nhưng sao Chúa lại đưa đến một vị "hung thần" đến phá quán của lão...
Lão lăn ra ôm lấy chiếc bàn bị phá vỡ, đôi mắt ủy khuất nhìn về phía Tú Tú, giống như một cô bé bị một ông chú xấu xa cưỡng gian vậy.
- Lão bản, lão hãy đứng lên đi. Tôi đang rất cao hứng. Cho tôi phá nốt... rồi lát nữa tôi sẽ đền bù thiệt hại cho lão có được không?
Đúng vậy! Một lời nói kinh thiên động địa của Long Tú Tú khiến cho vài người đang xem náo nhiệt suýt ngất. "Cực phẩm lưu manh, cực phẩm côn đồ kìa".
- Không được phá nữa, không được phá nữa. Phá nữa tôi... tôi liều mạng với cô...
Lúc này lão Robert sắp bị người ta dọa cho vỡ mật và phát khóc đến nơi rồi. Lão kiên cường giữ bàn ghế của quán không cho cô nàng "hung thần" kia tiếp cận cái quán ăn nhỏ đáng thương của lão nữa.
Dương Vũ thấy cô nàng Long Tú Tú đang đôi co với ông chủ quán thầm hô "Cơ hội đến!", liền lẻn đến chỗ mấy cô bé giúp việc tính tiền, rồi kéo cô nàng lớp trưởng đại nhân chuồn khỏi quán.
Đùa à? Nhìn cô nàng "hung hăng" càn quấy vậy, chắc không đánh mình thì không xong. Ngu mới ở lại để cô ta đánh. Ông đây không phải kẻ có sở thích "đặc thù" đâu.
- Lão bản, ông đừng khóc nữa. Chỉ tại đám người kia khiến tôi khó chịu. Nhất là tên kia... trông hắn rất hèn mọn, bỉ ổi. Hắn... Ớ... Người đâu?
Long Tú Tú mải đôi co với ông chủ quán nên không để ý tình huống xung quanh. Bây giờ nhìn lại đã thấy đối phương chuồn mất, liền vội vã móc một tập tiền dày vất lên bàn cho ông chủ quán. Mắt nàng quắc lên đuổi theo, quát to:
- Tên khốn kia! Ta còn chưa xong chuyện với các ngươi. Đứng lại
Tiếng gào thét của cô nàng lớn đến mức rung chuyển mấy căn nhà gần đó. Dương Vũ khinh bỉ cô nàng "Có ngu mới đứng lại để cho cô đánh". Cứ tưởng ai cũng có chỉ số IQ thấp như người nào đó ư?
- Dương... Vũ, anh... dừng... lại... được không? Tôi mỏi chân quá! - Nhã Kỳ thở hổn hà hổn hển nói.
- Gì? Không chạy mau để con mụ điên đó... nó đánh mình hả?
- Nhưng mà anh đang nắm tay tôi kìa!
Nhã Kỳ thoáng đỏ mặt nhìn Dương Vũ.
- Nắm... nắm.. cái... À... Xin lỗi... gấp gáp quá tôi không để ý!
Đến một ngõ hẻm vắng người, Dương Vũ giật mình buông tay nàng ra. Hóa ra từ nãy đến giờ, hắn đã nắm tay nàng chạy khắp cả con phố. Chẳng phải sẽ có rất nhiều người nhìn thấy hay sao... Ôi không... không... như vậy sau này hắn làm sao kiếm được bạn gái? Hắn ủy khuất nhìn Nhã Kỳ.
- Cô đã nắm tay tôi! Sau này cô phải chịu trách nhiệm với tôi... Không thì... không thì...
- Chịu... chịu cái cục c... nè!
Trong cơn tức giận, Nhã Kỳ văng tục ra câu nói cửa miệng của Dương Vũ một cách vô cùng thuận miệng. Nàng là con gái, đã không bắt hắn chịu trách nhiệm thì thôi. Làm gì có chuyện vô lý như vậy? Nàng thầm nghĩ nói chuyện với tên bạn cùng lớp này, không sớm thì muộn cũng nhồi máu cơ tim hay đứt dây thần kinh mà chết mất thôi. Quả thật tên này xứng đáng được bình chọn với danh hiệu "Đệ nhất da mặt dầy!".
Dương Vũ thích thú khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì giận dữ của nàng. Hiện tại trông cô nàng thật xinh đẹp, nhất là bộ ngực sữa nhấp nha nhấp nhô sau chiếc áo sơ mi màu trắng. "Ờ ờ... khoan khoan... cái đ... gì thế kia?"
"Hô hô! Thì ra cô nàng mặc chiếc áo lót màu đen à? Có khi nào cái quần... Ầy ầy... Cô nàng trông vậy mà cũng có vẻ dâm đãng nha...". Thì ra lúc náo loạn vừa rồi, không biết nước canh hay nước lọc đã bắn một mảng lên ngực cô nàng, làm cho chiếc áo sơ mi dính sát vào nội y. Khiến tên dâm đãng nào đó được bổ mắt.
Thấy tên kia không nói gì nữa, mắt hắn lại đắm đuối nhìn mình. Nhã Kỳ nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy cảnh xuân phơi phới của mình hở hết ra ngoài.
- A.. a.. aaaa! Che mắt lại! Tên sắc lang kia!
Nhã Kỳ lao tới một tay che ngực, một tay che cái mắt dâm dật của Dương Vũ, không cho hắn nhìn nữa.
Dương Vũ theo bản năng tự vệ, đưa tay ra cản cô nàng đang hùng hổ tấn công mình. Ai ngờ, hắn chộp vào cái gì đó mềm mềm, ấm ấm. Ừ! Theo "bình loạn" của hắn, nơi đó rất đàn hồi, rất co dãn. Nếu không nhầm thì đó chính là "ngực sữa" của lớp trưởng đại nhân.
- A..a..aaaaaaaaaa! Tên sắc lang....
- Binh!.... Hự....
Dương Vũ nằm lăn lộn dưới đất, ôm tiểu đệ đệ, kêu gào thảm thiết.
- Cô... cô... cô. Đồ phụ nữ ác độc! Ai.. ui... Cô... cô... cô. Tôi... hận... cô... Ai ui...
Do cảm giác sờ "ngực sữa" của lớp trưởng đại nhân rất... rất thoải mái... Nhất thời mê mẩn, hắn không kịp đề phòng nên đã bị cô nàng đá ột cước "nhẹ nhàng" đầy uy lực.
Dương Vũ kêu gào như lợn bị chọc tiết, khiến cho "lớp trưởng đại nhân" đã bình tĩnh lại một phần. "Đáng đời tên sắc lang!". Nàng thầm nghĩ như vậy.
Một lúc sau thấy hắn vẫn còn kêu gào thảm thiết, nàng bắt đầu bối rối. Nghe trong sách nói, chỗ đó của đàn ông là chỗ yếu nhất... Có khi nào bị "đau" quá mà chết không nhỉ?
- Uy! Anh có sao không? Tôi đá nhẹ lắm mà...
- Nhẹ cái đầu cô! Để tôi đâm vào chỗ đó của cô một phát xem có đau không? Đồ phụ nữ ác độc...
- Lưu manh!
Thấy mặt hắn đổ đầy mồ hôi, có lẽ không phải giả vờ rồi. Nhã Kỳ thực sự lo lắng...
- Có cần đi bệnh viện không? Tôi đưa anh đi...
Nói xong nàng tiến đến gần, đưa tay ra kiểm tra. Dương Vũ thấy vậy nhất thời hét thất thanh lên.
- Cô... cô làm cái gì vậy? Đá tôi một cước chưa đủ hay sao? Chả lẽ muốn "phế" luôn tôi à? Đồ độc ác...
- Không phải! Tôi nghe người ta nói bị đau thì phải... xoa bóp! Để tôi... xoa bóp giúp anh... có lẽ hết đau đấy.
Nói đến đây trên gương mặt trắng như tuyết mùa đông của nàng nổi lên hai áng mây hồng. Còn Dương Vũ có cảm giác muốn ngất luôn tại chỗ. Cô nàng này cũng quá gan dạ đi. Hắn lắp ba lắp bắp hỏi:
- Liệu... liệu có... có hết đau không? Tôi vẫn... hơi sợ...
- Đừng lo... tôi rất chuyên nghiệp! Ở nhà tôi vẫn hay đấm bóp lưng cho ba tôi mà!
Truyện khác cùng thể loại
817 chương
142 chương
71 chương
19 chương
40 chương
184 chương
1014 chương