Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi

Chương 30 : Bữa tiệc sinh nhật của Nhã Kỳ - Phần 2

Lớp trưởng đại nhân đi ra trong tràng vỗ tay của mọi người khiến Dương Vũ và Lôi Định phải há mồm kinh sợ. "Quá đẹp! Hình như không phải lớp trưởng đại nhân mà ta quen!". Đây là tiếng lòng chung của hai người Dương - Lôi. Nhã Kỳ xuất hiện thật là xinh đẹp! Dương Vũ âm thầm đánh giá có khi không hề kém Long Tú Tú chút nào. Liếc nhìn thấy cô nàng kia vẫn còn thân mật nói chuyện với gã thanh niên lạ mặt, hắn liền nghiến răng sửa lại. "Nhã Kỳ xinh đẹp hơn Long Tú Tú gấp mười, gấp trăm lần". Hôm nay Tô tiểu thư mặc trên người một chiếc váy liền thân, mỏng, màu xanh lá bó sát đến phần hông, còn ở dưới là nhiều tầng được đính kim tuyến sáng lấp lánh. Bên ngoài Nhã Kỳ lại khoác thêm một chiếc áo ngắn màu trắng bằng lụa trông thật quý phái. Dưới chân là đôi đôi guốc cao gót trong suốt vô cùng sang trọng. Không những vậy nàng trang điểm thật tỉ mỉ, môi đỏ, má hồng, da trắng càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm thướt tha chưa bao giờ có. Khiến cho ai ai ở dưới không khỏi ngây ngất ngắm nhìn... Và tất nhiên, Dương Vũ vốn đang tức tối cũng không ngoại lệ. Nếu để ý khóe miệng hắn đã có cả bát nước miếng... Lôi Định nhìn thấy trạng thái ngẩn ngơ của lão đại khi nhìn cô nàng trên bậc thềm kia, thì thầm mắng lão đại quá thật tham lam. Đã có một chị dâu xinh như mộng rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến lớp trưởng đại nhân. Nhưng nghĩ lại thấy nếu không như vậy, sao còn là lão đại dâm đãng, hèn mọn của mình? Vì thế hắn lại chuyển sang vô cùng sùng bái đối phương thật lợi hại, thật khác người. ..................... - Này người ta đi xuống rồi lão đại! Chẳng biết bao lâu sau Lôi Định lay lay Dương Vũ, nghĩ thấy hình như sức kiềm chế của lão đại đáng kính trước mỹ nữ ngày càng yếu thì phải. Người ta mới nói năng ngọt ngào một tí, mới thay đổi hình tượng bản thân một chút thôi đã nhìn một cách "sỗ sàng", như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy! - À... Ừ... Dương Vũ mông lung trả lời, lau lau khóe miệng của mình, khiến tên đàn em được trận kinh tởm. - Chị Nhã Kỳ đi gặp mặt làm quen với khách khứa rồi. Chúng ta cũng uống rượu tiếp thôi! Nghe Lôi Định nói như vậy Dương Vũ gật đầu đồng ý. Nhìn về chỗ Long Tú Tú vừa đứng thì đã không thấy cô nàng đâu nữa rồi, hắn chán nản thở dài. .................... Ngồi tại một góc khuất, Lôi Định thì liến thoắng bình luận đám thiếu nữ qua lại với vẻ mặt cực kì dâm dê đê tiện, còn Dương Vũ thì có tâm sự, nên chỉ ậm ừ cho qua, liên tục uống rượu, mong buổi tiệc mau kết thúc để về nhà đánh một giấc. Cũng chẳng biết bao lâu, Dương Vũ bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, có dấu hiệu ngà ngà say thì tên đàn em huých tay hắn. - Kìa lão đại! Chị Nhã Kỳ đang tiến về chỗ chúng ta... Dương Vũ ngước lên nhìn, quả nhiên cô nàng đang bước tới. Nhưng theo sau nàng là cả một đám ruồi bu. Tên nào tên ấy hớn hở mang vẻ nịnh bợ, nhưng lông mày Tô tiểu thư đã nhíu chặt lại rất khó chịu. Chỉ có điều Dương Vũ cũng chẳng buồn quan tâm làm gì nhiều. Hắn đây cũng chỉ muốn gặp mặt cô nàng một chút để báo cáo rằng bản thân đã rất "ngoan ngoãn" đến dự sinh nhật. Sau này xin nàng "giơ cao đánh khẽ" mà thôi. - Dương Vũ (Nhã Kỳ)! Hai người lên tiếng cùng một lúc. - Anh nói trước đi! - Nhã Kỳ lúng túng né tránh ánh mắt của hắn. Dương Vũ móc từ trong ngực ra một hộp quà nhỏ đưa cho nàng. - Tặng cô... Sinh nhật vui vẻ! Nhã Kỳ vui sướng nhận từ tay Dương Vũ món quà nhỏ kia và mở nó ngay lập tức trước mặt mọi người, khiến đám công tử nhà giàu kia được một phen GATO (ghen ăn tức ở). Bọn họ cũng đã tặng quà, nhưng nàng chẳng thèm liếc đến một cái mà chỉ bảo đám người giúp việc cầm hộ thôi. Bọn họ thầm nghĩ không khéo địa điểm gặp mặt của những món quà kia là thùng rác cũng nên. Nghĩ đến đây cả đám công tử sang trọng đều trừng mắt với tên khốn may mắn nào đó được Tô tiểu thư tiếp nhận món quà. Đột nhiên Nhã Kỳ sung sướng reo lên một tiếng! Thì ra món quà bên trong là một cái vòng cổ với mặt dây chuyền là một miếng đá 7 màu rất đẹp, sợi dây chuyền được kết từ những viên ngọc nhỏ tròn tròn, trong suốt, trông lấp lánh, xinh đẹp vô cùng. Mấy thiếu nữ hiếu kì tiến lại gần xem cũng phải trầm trồ khen đẹp không thôi. Họ cũng đang rất GATO, khiến lòng hư vinh nhỏ bé của Nhã Kỳ được thoả mãn. - Là tôi tự làm đấy! Nếu không thích... Dương Vũ xấu hổ gãi đầu. - Không! Em thích lắm! Nghe đối phương nói tự tay làm, Tô tiểu thư càng cảm thấy ngọt ngào hơn. Thầm mắng hắn chỉ biết làm người ta vui vẻ thôi. Cái dây chuyền này là được Dương Vũ dành cả buổi sáng ngày hôm nay để làm. Nguyên liệu là những hòn đá nhỏ mà hắn nhặt được khi đi du lịch, đi đến những nơi nghiên cứu cùng với cha mẹ ngày xưa. Cha mẹ hắn là những nhà khoa học nên thường xuyên đi đây đi đó, mà họ không muốn để con trai ở nhà một mình, vì thế đi đâu lại đưa hắn đi theo nếu hắn được nghỉ hè. Ngày đó Dương Vũ rất cô độc, không có bạn bè chơi cùng, nên thường nhặt rất nhiều loại đá kì lạ ở khắp nơi về nhà, coi chúng như những người bạn, tạo hình đủ kiểu. Vì vậy cái khoản làm dây chuyền lấy lòng người đẹp này hắn thực sự chuyên nghiệp. Nói ra thì xấu hổ, bây giờ hắn rất nghèo, ngay cả bộ trang phục dạ hội này cũng là của cha hắn để lại, thử hỏi hắn lấy tiền đâu mà mua quà cho cô nàng họ Tô đây? Mặc dù Long tiểu thư có rất nhiều tiền, nhưng cái việc lấy tiền của cô gái này mua quà cho cô gái khác hắn vô cùng khinh bỉ. Bất đắc dĩ lắm hắn mới phải tự tay làm lấy một món quà tặng người ta. Cũng may cô nàng có vẻ thích món quà của hắn. - Dương Vũ... Anh... có thể đeo nó lên cho em không? Tô tiểu thư ngượng ngùng đề nghị. - Cái này... Dương Vũ chưa kịp nói hết câu đã bị Lôi Định huých nhẹ, nói nhỏ. - Đồng ý đi lão đại... Hôm nay sinh nhật cô ấy... Đừng để người ta mất mặt... Nghe tên đàn em nói vậy, Dương Vũ thấy cũng đúng nên đồng ý. - Tất nhiên là được! Nói rồi hắn vòng tay đeo sợi dây chuyền lên cổ nàng, ngửi mùi nước hoa trên cổ nàng. Thầm khen thật là thơm. Còn cô nàng được phen xấu hổ, hai má ửng hồng trông thật kiều diễm ướt át. Hàng động này khiến đám công tử, thiếu gia có ý đồ theo đuổi Nhã Kỳ vô cùng ghen tị. Ánh mắt âm hàn như giết người bắn về kẻ được hưởng diễm phúc tổ tiên để lại kia. Thầm mắng sao tổ tiên bọn chúng không tích đức để bọn chúng được hưởng cái diễm phúc kia. Dương Vũ mà sợ ư? Hắn có sợ cái rắm này. Hắn chỉ coi đám kia là lũ động vật đến thời kì phát khùng thôi. Nhìn lại cô nàng trước mặt, không nhịn được hắn phải thốt lên khen ngợi. - Thật là xinh đẹp! Cái vòng kia dường như sinh ra để nàng đeo lên thì phải. Cả người và vật hình như cộng hưởng với nhau, trở lên vô cùng toả sáng xinh đẹp. - Cám ơn! Anh hôm nay trông cũng rất tuyệt! Nhã Kỳ vui sướng, xấu hổ không dám nhìn đối phương, cúi đầu lí nhí nói. Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên. Thì ra đã đến giờ khiêu vũ. Nhã Kỳ chán ghét nhìn đám thiếu gia công tử đang mong đợi được cùng khiêu vũ với nàng. Sau đó nhìn Dương Vũ với ánh mắt hi vọng. - Dương Vũ, anh có thể nhảy cùng với em một điệu nhạc được không? Hỏi xong tim của Tô tiểu thư đập thình thịch như đánh trống. "Nhỡ hắn từ chối thì mình làm sao?" Như vậy nàng sẽ vô cùng buồn, như vậy là hắn không thích mình. Lại nhìn cái đám háo sắc kia, nàng càng cảm thấy chán ghét nhiều hơn nữa, thầm hi vọng Dương Vũ nhận lời mình... Thấy tên Lôi Định đáng khinh kia ra sức nháy mắt, Dương Vũ trợn mắt với hắn một cái rồi quay về phía cô nàng, cười mê hồn. - Mong còn không được... Sau đó làm một động tác rất thân sĩ, một tay đặt sau lưng, một tay đưa ra mời cô nàng. Cả hai cùng tiến vào sân nhảy, bỏ mặc tiếng tru của lũ dê cụ kia. Dương Vũ thầm khinh bỉ chúng đúng là động vật chỉ biết dùng tiểu đệ đệ để suy nghĩ thôi! Nhã Kỳ vui sướng tột cùng, lắm lấy tay hắn mà tim đập còn nhanh hơn lúc nãy. Đây là lần đầu tiên nàng khiêu vũ với một người con trai nên tâm trạng vô cùng lo lắng. Sợ lát nữa vì quá run mà đạp vào chân hắn, hay nhảy sai không. Ôi thế thì thật xấu hổ... Dương Vũ nào biết được suy nghĩ chân thật đáng yêu của cô nàng, hắn thực ra rất bình tĩnh. Cha mẹ hắn thường hay đi dự hội thảo khoa học và ở lại dự lễ hội nên khiêu vũ rất khá. Hắn lại là được chân truyền từ mẹ hắn đấy. Sau đó trò lại giỏi hơn thầy nên càng tự tin hơn nữa. Dưới giai điệu nhẹ nhàng lúc trầm lúc bổng, Dương Vũ ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Nhã Kỳ, để đầu nàng dựa vào một bên ngực mình, cùng di chuyển những bước nhảy uyển chuyển vô cùng. Nhã Kỳ cũng bất ngờ, không ngờ Dương Vũ lại khiêu vũ giỏi như vậy. Nàng cảm giác như đối phương đang dìu dắt nàng khiêu vũ vậy. Dựa sát vào ngực đối phương, ngửi thấy mùi cơ thể hắn càng khiến nàng say mê không thôi. Để mặc hắn ôm mình nhảy theo điệu nhạc tuyệt vời kia. Chỉ mong giai điệu kia dài mãi, không dừng lại để nàng cảm thụ giây phút tuyệt diệu này. Về phần Dương Vũ, hắn cũng ngà ngà rồi, không những vậy mùi hương thiếu nữ cứ phả vào mũi hắn khiến hắn càng thêm mê mẩn, nhảy theo điệu nhạc càng thêm uyển chuyển nhập thần. Đứng ở trong một căn phòng có tầm nhìn khá rõ ở dưới, Tô lão gia cảm thấy bất ngờ khi đứa con gái duy nhất của ông chịu khiêu vũ với một chàng trai lạ mặt. Mà hình như còn rất thân mật dựa sát vào người ta nữa. Ông nói với người đàn ông bên cạnh. - Điều tra giúp ta chàng thanh niên đang khiêu vũ với con gái ta... Cũng vào lúc này, tại một góc khuất, Long tiểu thư đang nghiến răng kèn kẹt. - Tức chết bà mà! Mới đi vắng một lát, con hồ ly tinh chết bầm nhà họ Tô đã câu dẫn chồng bà. Hình như chưa hết tức, nàng liên tục dậm dậm bàn chân nhỏ nhắn của mình xuống nền nhà để phát tiết. Nếu không phải nơi này đông người, không muốn làm mất hình tượng bản thân và làm xấu mặt chồng, thì Long Tú Tú đã xông lên tát cho con hồ ly tinh kia mấy cái, rồi đá đít nó để mình thay thế vào vị trí đó. Thanh niên đẹp trai bên cạnh thấy điệu bộ nàng như vậy thầm run rẩy không thôi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Thầm nghĩ: "Như thế này có quá khoa trương không? Liệu lát nữa người này có lấy mình làm bao cát để chút giận không nhỉ?" Hắn rất thông minh nên xong việc rồi liền lấy cớ chuồn mất. Nhã Kỳ đang say mê nhảy theo điệu nhạc thì rùng mình một cái. Nàng cảm thấy từ mông truyền đến cảm giác nóng bỏng, tê tê như điện giật, liền run rẩy nói. Thì ra tay của đối phương không biết từ lúc nào đã trượt xuống mông nàng, rồi khẽ bóp bóp mấy cái. - Dương Vũ... Đừng mà... Dương Vũ được lời nói của nàng cảnh báo ngượng ngùng cười. - Xin lỗi. Tôi không cố ý. Tại cái váy trơn quá... Đúng là hắn không cố ý... Chỉ cố tình thôi! Lưu luyến rời tay khỏi chỗ rất co dãn rất đàn hồi, hắn lại đặt tay lên eo thon của cô nàng, nhảy nốt điệu nhạc. Nhưng thỉnh thoảng vẫn trượt xuống mông nàng, xoa xoa mấy cái, khiến Tô tiểu thư bị một phen run rẩy mềm nhũn trong lòng người ta, mặc cho người ta như ôm lấy mình. Động tác nói thầm nhắc nhở của Nhã Kỳ lại khiến nhiều người tưởng nàng hôn lên mặt Dương Vũ, làm bên ngoài không khỏi sửng sốt kinh sợ. Không ngờ tiểu thư Tô gia đã có bạn trai. Còn Long tiểu thư đằng xa kia càng nổi điên hơn, thở hổn hển, hai tay nắm chặt kêu răng rắc. Đến khi điệu nhạc dừng thì cũng là lúc bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay của mọi người. Không biết từ bao giờ mọi người đã ngừng khiêu vũ để nhường lại sân cho hai người thể hiện. Nhìn thấy hàng trăm người cùng vỗ tay nhìn về phía này, Nhã Kỳ vừa vui sướng vừa xấu hổ, không biết phải làm sao, liền chạy trốn rời khỏi đám đông. Khiến mọi người được trận cười lớn. Con gái đúng là con gái, thật là hay mắc cỡ. Dương Vũ lắc đầu cười, cũng rời khỏi. Lôi Định đi bên cạnh hết lời ca ngợi. Nào là lão đại thật chuyên nghiệp, thật đẳng cấp, nào là hơn cả vũ công lão luyện. Sau đó khen lão đại thật dâm tài, sờ mông người ta mà không bị rơi răng... Dương Vũ khinh! Cái thằng không có tương lai này được câu đầu còn có chất lượng, mấy câu sau nghe thật buồn ỉa. Sao lại dám nghĩ xấu về bản thân hắn như vậy chứ. Đây gọi là chiến thuật. Chiến thật có biết không? Sờ như vậy, cô nàng mới cảm thấy thoải mái, mình cũng cảm thấy thoải mái, khiến cho chất lượng bài khiêu vũ mới đạt hiệu quả lớn nhất. Cũng vào lúc này, Long tiểu thư đột nhiên xuất hiện, mặt đằng đằng sát khí. Hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ nói với Lôi Định là về thôi, rồi cùng nhau rời khỏi. Trên đường trở về nhà, ngoài Lôi Định vẫn đang vui vẻ khoe khoang đủ điều thì Dương Vũ và Long cô nàng đều trầm mặc, không ai nói một câu nào. Thấy tình hình không ổn, tên đàn em cũng không dám nói gì nữa. Dương Vũ dừng xe, bước xuống. - Đến nhà mày rồi... - Anh không muốn lái xe về đến nhà anh à? - Thôi khỏi... Tao muốn đi bộ cho thoáng... Tại tầng 3 của một căn biệt thự gần đó... Hai người đàn ông da trắng đang dùng ống nhòm quan sát tình hình 3 người. - Mục tiêu đã xuất hiện. Đã có thể thực hiện kế hoạch. Một người trong số họ gọi một cuộc điện thoại. Trên miệng là nụ cười âm độc và tàn nhẫn...