Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 93 : Tâm tê phế liệt khóc thút thít
Trời lại sáng, thời tiết cực kỳ sáng sủa, những áng mây trắng trôi chầm chậm, tựa như tâm tình của Giản Nhụy Ái, mây trôi đi nắng hồng về.
Tuy rằng hiện tại lòng của cô rất đau, giống như được bình yên an ủi, ký thác, ngôi nhà này, khắp nơi đều cho cô niềm vui, chủ nhân ngôi nhà này giúp cô thể hiện cuộc sống gia đình, cô thích cuộc sống ở nơi đây.
Thời gian hạnh phúc vĩnh viễn đều ngắn như vậy, cô trốn tránh, cũng nên trở về đối mặt, thay vì nấp ở đây làm con rùa đen rụt đầu, còn không bằng lớn mật đi đối mặt.
Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt lưu luyến nhìn hai đứa bé, cô ngồi xổm xuống ôm hai đứa trẻ: "Tiểu Cảnh, Nụ Nụ, chị đi đây, về sau chị sẽ lại về thăm các em."
"Chị ơi! Chị vừa đến lại phải đi rồi sao, em thật vất vả mới thích được người xinh đẹp như chị, chị không cần em sao?"
"Làm sao có thể không quan tâm Tiểu Cảnh anh tuấn của nhà ta, nhưng mà chị phải về rồi, nếu không người nhà chị lại lo lắng."
Giản Nhụy Ái buông Tiểu Cảnh ra, đi tới trước mặt người dì lớn, ôm ấp lấy bà, nước mắt trong hốc mắt không thể khắc chế được mà tràn ra ngoài: "Cám ơn dì, cảm ơn dì, để cho con cảm nhận được hai tiếng gia đình, rất nhiều năm trôi qua, từ lâu rồi con đã quên mất cảm giác gia đình, từ nhỏ con đã trưởng thành ở Cô Nhi Viện, mỗi lần nghe được người khác nói về nhà, con cũng chẳng biết mình có cảm giác gì, cứ có cảm giác nhà chính là bốn vách tường và một cái giường lớn, hiện tại mùi vị thân thiết này cho con biết đâu là nhà."
"Đứa nhỏ ngốc, nếu như con nghĩ muốn về đây, nơi này luôn hoan nghênh con." Người phụ nữ ấy lao nước mắt trên gương mặt Giản Nhụy Ái, nhưng trong mắt bà cũng ngập tràn nước mắt.
Quan hệ của con người thật không thể tưởng tượng nổi, mới chung nhau một buổi tối, bà đã cảm thấy Giản Nhụy Ái là người lương thiện lại kiên cường.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Hai người chào tạm biệt Giản Nhụy Ái, sau đó cô ngồi trên xe thể thao của Cụ Duệ Tường, trở về nơi cô từng muốn chạy trốn.
Trong xe lâm vào hoàn cảnh yên tĩnh. . . . . .
Giản Nhụy Ái nhàm chán cầm tờ báo lên, tùy ý lật, chuẩn bị xem báo chí giết thời gian, thì trong tờ báo lại là những hình ảnh mà cô đang cố tìm quên.
Nước mắt từ từ xông ra khỏi hốc mắt, rơi xuống trang báo, tờ báo rõ ràng đưa đến cô những hình ảnh mơ hồ, hình ảnh hạnh phúc trôi đi.
Cụ Duệ Tường đang lái xe, cảm giác tâm tình của cô biến hóa, nghiêng đầu nhìn thấy khắp gương mặt Giản Nhụy Ái đều là nước mắt, hạ thấp tầm mắt nhìn vào trang báo ‘Tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị dắt bạn gái đi chơi’
Hình ảnh lại là khoảnh khắc hai người đang hôn nhau, gương mặt hai người nhìn rõ ràng như thế, chẳng thể nào chối cãi được, nó khiến anh thấp thỏm nhìn Giản Nhụy Ái.
Giản Nhuy Ái chết lặng, nhìn chòng chọc vào tờ báo, nhìn Đơn Triết Hạo mặc tây trang cùng màu với quần áo của Lạc Tình Tình, họ tay trong tay cùng nhau đi bộ, rồi bọn họ dắt nhau vào trong xe, sau đó là loạt ảnh triền miên, bắt mắt hiện ra trước mặt cô.
Không ngờ cô lại lần nữa vì Đơn Triết Hạo mà khóc, vì đoạn tình cảm giữa bọn họ mà tiết hận, mà thống khổ, Đơn Triết Hạo đã ra mặt biểu hiện tình yêu của bọn họ, biểu hiện rằng bọn họ đang hạnh phúc.
Cô chỉ là đứa ngốc, không hơn gì một đứa thiếu não.
Từ lâu rồi đã hiểu Đơn Triết Hạo là kẻ độc ác, nhưng không nghĩ anh độc ác đến trình độ này, quyết liệt như vậy, vô tình như vậy, lãnh khốc đến khát máu.
Bọn họ đã từng có những khoảnh khắc tốt đẹp và đáng nhớ, chẳng lẽ đoạn cảm giác kia là giấc mộng, tỉnh mộng, cô cũng không còn gì nữa, Cô bé lọ lem vẫn chỉ là Cô bé lọ lem mà thôi.
Đoạn cảm tình này, cũng chỉ là chuyện của riêng cô, một người nhớ nhung, một người nghĩ tới một người khác.
Cụ Duệ Tường không yên lòng nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái một cái, kêu lên: "Giản Nhụy Ái, Giản Nhụy Ái, cô không sao chứ?"
Giản Nhụy Ái chưa kịp hồi hồn, máu toàn thân giống như bị rút sạch, lạnh lẽo đến độ chẳng thể lạnh hơn, cô không thể tin chuyện này được, cô hoàn toàn không thể tin rằng Đơn Triết Hạo đã đổi tâm.
Cụ Duệ Tường dừng xe lại bên đường, nghiêm túc nhìn Giản Nhụy Ái, thấy sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, tay cầm tờ báo mà run lẩy bẩy, không nói một lời, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trên mặt là vẻ thê lương, khổ sở. . . . . .
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bọn họ, cũng làm cho anh đau lòng. . . . . .
Trong phút chốc, Giản Nhụy Ái đã dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt của mình, nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường, ánh mắt không lay động, ngoài miệng kéo ra một nụ cười: "Anh nói xem, bọn họ là một đôi tình nhân, chỉ vì em xen vào giữa bọn họ, bọn họ mới phải chia tay, hiện tại người có tình lại trở về với nhau, có phải em nên chúc phúc bọn họ hay không?"
Từng chữ cô nói ra, tựa như thanh sắc đâm vào tim cô, hung hăng thổi mạnh là cõi lòng Giản Nhụy Ái, khiến trái tim cô đau đớn, máu thịt be bét, đau đớn đến không từ nào diễn tả nổi.
Cụ Duệ Tường nhìn vẻ mặt Giản Nhụy Ái, bàn tay giữ chặt lấy ót cô, để cho cô ngã trên vai mình, bình tĩnh cùng cô chia sẻ cảm xúc.
"Ồ, ồ. . . . . ." Giản Nhụy Ái khống chế để mình không phải gào khóc, khóc đến thê thảm, giống như muốn đem cả ruột khóc ra ngoài, càng khóc càng lớn tiếng, giống như muốn dùng nước mắt lau khô cảm xúc, lồng ngực đau đớn không cách nào hít thở, thân thể không ngừng run rẩy.
Giản Nhụy Ái đứng dậy hít mũi một cái, đau đớn từng hồi một rỉ máu, lau khô nước mắt của mình, đờ đẫn nói: "Cám ơn anh, chúng ta đi thôi.”
"Ừ." Cụ Duệ Tường liếc mắt nhìn Giản Nhụy Ái lần cuối, rồi mới khởi động xe.
Giản Nhụy Ái quay đầu nhìn ra cửa sổ, khiến gió lạnh đánh vào trên mặt, như muốn để nó làm cho cô tỉnh tháo, từ lúc mới bắt đầu đã biết rõ Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình là bạn thanh mai trúc mã, bọn họ là có hiểu lầm mới tách ra.
Nếu như nói người thứ ba, có lẽ cô mới là kẻ thứ ba trong tình cảm của bọn họ, huống chi, người mình thích tìm được hạnh phúc, không phải cô nên vui vẻ sao, tại sao khi nhìn thấy hình ảnh Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình ôm hôn nhau trên mặt báo, cõi lòng cô như có ai đó cắt ngang.
Bọn họ hạnh phúc như thế, một đôi trời đất tạo nên, hoàng tử cùng công chúa xứng đôi, khiến cho lòng người không nỡ chia cắt.
Xe từ từ tiến vào thành phố quen thuộc, nội tâm Giản Nhụy Ái nặng nề thêm mấy phần, xe dừng lại trước một tòa nhà xa hoa, cô nghi vấn nhìn Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường khéo hiểu lòng người chỉ vào đồng hồ đeo tay: "Là buổi trưa, cô cũng đói bụng rồi, ăn cơm trước đi."
"Không cần, tôi không muốn. . . . . ." Giản Nhụy Ái không muốn gây thêm phiền toái cho Cụ Duệ Tường, nhưng bụng cô không có tiền đồ mà kêu ọt ọt, cô chỉ có thể lúng túng đưa mắt nhìn Cụ Duệ Tường, nở ra nụ cười ngượng ngùng.
Cung kính không bằng tuân mệnh đi theo Cụ Duệ Tường vào trong, ánh mặt trời đánh vào cái lưng cường tráng của anh, nhìn lại càng thêm lạnh lẽo, người bên ngoài rất khó cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Đơn Triết Hạo bá đạo cùng Cụ Duệ Tường lạnh lẽo, hai tính tình chênh lệch lớn như thế, lại có thể ở cùng một nơi, trở thành bạn bè thân thiết.
Đang lúc cô suy nghĩ lung tung, thức ăn mỹ vị đã đặt tại mặt bàn, nhìn lại những ngón ăn đủ màu sắc và hương vị, làm cho người ta nhịn không được mà chảy nước miếng.
Cô lúng túng nhìn Cụ Duệ Tường, mỉm cười một tiếng: "Tôi có thể chạy sao? Thật đói a!"
Cụ Duệ Tường gật đầu một cái, mí mắt không có liếc nhìn cô, chỉ chuyên tâm ăn thức ăn của mình.
Nhưng trái tim lạnh băng của anh bởi vì nụ cười của Giản Nhụy Ái, có chút xúc động, chỉ là tình cảm đơn giản kia đã bị anh lấy khí lạnh che đẩy.
Giản Nhụy Ái biết Cụ Duệ Tường không thích nói chuyện, cũng không dám quấn lấy anh trò chuyện, yên lặng mà ăn cơm.
Ngay sau đó, một giọng nói xinh đẹp vang lên bên tai cô: "Hạo, đó không phải là Nhụy Ái và Duệ Tường sao? Bọn họ dường như đi ăn cùng nhau kia."
Một bóng dáng nam to lớn cùng cô gái nhỏ nhắn xuất hiện trong nhà ăn.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
83 chương
13 chương
2 chương
15 chương