Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 59 : Cục cưng khỏe mạnh
Thân thể Lạc Tình Tình cứng ngắt, nước mắt rơi xuống: "Hạo, tại sao lòng của anh thay đổi nhiều như vậy? Tại sao anh có thể độc ác như thế? Anh chiếm lấy lòng của em, rồi lại không yêu em."
"Tình Tình, trước đây vì anh cảm thấy chúng ta hợp nhau, em hiểu khá rõ chuyện đó mà, xem như anh nợ em mới lựa chọn ở bên cạnh em, anh chưa từng yêu em."
Đơn Triết Hạo nói rõ ràng, đem mộng đẹp của Lạc Tình Tình dọn dẹp sạch sẽ.
Cô không thể tin được hướng về phía Đơn Triết Hạo, quát lớn: "Không thể nào, anh đã cầu hôn em, người cao cao tại thượng như anh, chắc sẽ không bởi vì cô gái kia mà hạ thấp phẩm giá của mình chứ, ngày đó anh đến với em là vì yêu em."
"Tình Tình, đừng quên, buổi lễ cầu hôn, là do em yêu cầu." Đơn Triết Hạo nhìn nước mắt của Lạc Tình Tình, lạnh lẽo nói.
"Không thể nào, không thể nào. . . . . . Nếu như vậy, anh không yêu Giản Nhụy Ái, anh chưa cầu hôn với cô ấy." Lạc Tình Tình chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Sẽ, anh sẽ cầu hôn với Tiểu Nhụy, hơn nữa còn cho Tiểu Nhụy một buổi lễ cầu hôn hoàn chỉnh, sẽ càng thêm rất khác biệt, càng chẳng giống ý tưởng của em, anh sẽ cho toàn thế giới biết, cả cuộc đời này anh chỉ yêu mình Tiểu Nhụy."
Đơn Triết Hạo nói như đinh chém sắt.
"Không thể nào, anh đã nhận thức chuyện đó sao? Em không tin. . . . . ." khóe mắt Lạc Tình Tình đỏ hoe, cõi lòng tan nát, giọng nói nức nở: "Hạo, chúng ta quen biết nhiều năm, từ nhỏ đến lớn không có ai hiểu anh hơn em, anh không thể dễ dàng dâng hiến trái tim mình cho người khác như thế."
Ánh mắt Đơn Triết Hạo lạnh lùng mang theo chút bất đắc dĩ, nhìn Lạc Tình Tình vùng vẫy giãy chết, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Xem ra, em không có chuyện gì? Anh đi trước."
Nói xong, sải bước rời đi, bàn tay muốn cửa phòng mở ra.
Lạc Tình Tình liền kéo cánh tay của Đơn Triết Hạo, không cẩn thận, trượt té dưới chân anh, cô kiên trì lôi kéo bắp chân anh, cứng rắn nói lời cầu xin tha thứ: "Hạo, Hạo. . . . . . Em không thể mất anh, nếu như anh đi thì em sẽ chết ."
Đôi chân bị lôi kéo, Đơn Triết Hạo cong người xuống, lấy tay Lạc Tình Tình ra khỏi người mình, nghiêng đầu không muốn nhìn cô nữa, anh có thể thừa nhận thân thể Lạc Tình Tình, vô cùng nóng bỏng, là niềm mơ ước của rất nhiều người đàn ông.
Nhưng anh không thể phản bội Giản Nhụy Ái, khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lẽo:"Tình Tình, anh hi vọng những chuyện này, là lần cuối cùng, lần sau anh sẽ không dễ dàng tha thứ, em biết hậu quả chứ."
Nói dứt lời, cũng không quay đầu lại, mở cửa rời đi.
Thân thể Lạc Tình Tình trong nháy mắt sụi lơ, yếu ớt nằm trên sàn, thân thể dính vào sàn nhà, hơi thở trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo, kéo tâm cô trở lại, cô thua?
Đôi tay nắm thật chặt, không, cô vĩnh viễn sẽ không thua ai, trong từ điển của cô không có hai từ thua thiệt.
Từ nước Mĩ trở về, mục đích của cô là cướp lại tình yêu của Đơn Triết Hạo.
Với một vóc dáng nóng bỏng và mê người, lại không thể đánh động đến anh, bằng vào vóc dáng chọc người của Lạc Tình Tình, sáng sớm mơ hồ là thời kỳ động dục, với chuyện quan hệ nam nữ, cũng coi như cô có chút kinh nghiệm.
Nhưng bộ dáng này của cô cũng không thể bắt được trái tim anh.
Đây là coi như cô sơ suất, mặt Đơn Triết Hạo không hề thay đổi, đối với sự xuân sắc của cô không hề động tình, cô phải nghĩ ra biện pháp khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng Đơn Triết Hạo vẫn chưa trở về.
Cô nhìn đồng hồ, đột nhiên, không có việc gì làm, Giản Nhụy Ái lại muốn đi bệnh viện.
Kiểm tra cơ thể của đứa bé.
Giản Nhụy Ái đi vào khoa phụ sản, cô được an bài nằm trên giường khám, một bác sĩ đi đến, cô liền hỏi "Tình huống như thế nào?"
"Giản tiểu thư, cô đừng khẩn trương như thế, thả lỏng một chút." Bác sĩ mỉm cười nhìn thân thể run rẩy và ánh mắt lo lắng của Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái hít sâu một cái, rồi thở ra, ép buộc tâm tình mình ổn định hơn, không hề lo lắng nữa.
Nhìn dụng cụ siêu âm quét qua bụng cô, xuất hiện vài tia tử ngoại, quét tới quét lui mấy lần.
Bác sĩ mỉm cười nói: "Giản tiểu thư, chúc mừng cô, đứa bé phát triển rất tốt, rất ổn định, cô đã làm mẹ, phải giữ trạng thái nhẹ nhõm, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, như vậy mới tốt cho đứa bé."
Nghe được lời của bác sĩ, tâm tình khẩn trương giảm đi không ít, sau khi cho bác sĩ kiểm tra mọi thứ, cô mới ngồi dậy chỉnh lại quần áo của mình.
"Giản tiểu thư, cô xem, đây là đứa bé." Bác sĩ chỉ vào màn hình.
Một khối đen đen, đứa bé còn chưa thành hình, cô giống như đã nhìn thấy con mình, trên mặt nở ra một nụ cười, đưa tay sờ sờ vào hình ảnh trên màn hình, hình ảnh không thật, nhưng khi sờ vào lại là cảm giác ấm áp.
Đây là đứa con của cô và Đơn Triết Hạo, đứa bé thật đáng yêu!
Rốt cuộc Giản Nhụy Ái đã nhìn thấy đứa bé của mình! Trong mắt cô tràn đầy hạnh phúc.
"Giản tiểu thư, bây giờ cô có cảm thấy thai có phản ứng gì không?" Bác sĩ chân tình hỏi.
"Không có." ánh mắt Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm vào bác sĩ, tay trắng nõn không tự giác vuốt ve phần bụng của mình.
"Giản tiểu thư thật là người hạnh phúc, phụ nữ có thai chịu cực nhất là những phản ứng của thai, có người ́phản ứng khá lớn, đôi khi thì ăn không vô, như thế thì rất bất lợi cho sự phát triển của đứa bé."
"Cám ơn bác sĩ, hiện tại tôi ăn được tất cả? Vốn dĩ tôi là người không kén ăn, bác sĩ, cô có thể cho tôi biết món gì ăn vào sẽ tốt cho sự phát triển của thai nhi không ạ?"
Giản Nhụy Ái khẩn trương tìm hiểu một số thông tin, rất sợ chuyện mình ăn uống không tốt sẽ ảnh hưởng đến con!
Bác sĩ nhìn Giản Nhụy Ái, tròng mắt cười thành tiếng, hiện tại mẹ của đứa bé quá lo lắng rồi.
"Giản tiểu thư, cô đừng lo lắng như thế, nhìn thân thể của cô rất tốt, chỉ cần hạn chế ăn những thức ăn mặn, bình thường đừng suy nghĩ quá nhiều, còn phải đến bệnh viện khám đúng giờ, thế là được rồi."
"Cám ơn bác sĩ, đợi chút, cô có thể cho tôi hình con được không, ba của đứa bé vì bận không đến được, tôi muốn mang hình về cho anh ấy xem."
"Được, chờ tôi một chút!"
Khi Giản Nhụy Ái cầm theo hình của con ra khỏi bệnh viện, tài xế nhà họ Đơn đã đứng đợi cô.
Ngồi trên xe, điện thoại di động liền đỗ chuông: "Này, Hạo. . . . . ."
Trên mặt cô nở ra một nụ cười, thong dong cúp điện thoại, phân phó cho tài xế: "Phiền toái, anh chở tôi đến tập đoàn Đan Thị."
"Dạ, cô Giản!"
Xe vững vàng chạy qua lối đi bộ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
112 chương
110 chương
12 chương
41 chương