Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 50 : Giản nhụy ái ngt xỉu
"Đứa ngốc, em quá đơn thuần, nếu như em mềm lòng với kẻ địch, chính là em tự đào mồ cho mình, chỉ cần người nào uy hiếp đến sinh mạng của em, anh sẽ để cho hắn nhận lấy một cái kết thê thảm." Đơn Triết Hạo dùng một tư thái ngạo nghễ, trong mắt anh là một tia kiên định, ngày hôm nay anh sẽ giết sạch những khẽ tổn thương Giản Nhụy Ái, chuyện đương nhiên, anh chính là chủ, nên giọng nói của anh có chút cuồng ngạo, khiến Giản Nhụy Ái sợ hãi.
"Nhưng dù sau bọn họ cũng là một mạng người!" Cô không muốn bởi vì mình, mà mấy người kia bị mất mạng, coi như bọn họ đáng chết, cũng phải đến cho Pháp luật khai trừ bọn họ.
Cô tuyệt đối không ngờ Đơn Triết Hạo sẽ làm như vậy!
Qua mấy giây ngắn ngủn, cô đưa mắt những những thi thể chết yểu, muốn nói đạo lý với Đơn Triết Hạo, cũng không biết nói thế nào? Chỉ có anh mới là người, mới gọi là mạng sống sao? Trái tim cô không ngừng đập loạn, dịu dàng ôm lấy ngực, cảm giác đầy ấm áp.
Vẻ mặt Giản Nhụy Ái không ngừng xoay chuyển, từ bi thương đến sợ hãi, sợ hãi đến vô cùng tự trách!
"Được rồi, anh đỡ em đi ra ngoài!" Đơn Triết Hạo cố gắng hạ thấp giọng nói của mình, anh biết chuyện này đã hù cô sợ, cô là một cô gái hiền lành lại đơn thuần, làm sao lại để cho cô tiếp xúc với sự chết chóc như thế này?
Khi bước ra ngoài, cảm nhận được mùi vị mới mẻ, nội tâm Giản Nhụy Ái dần nóng bức, giống như chậm rãi lấy lại cảm xúc.
Cô nhắm mắt lại, khắc chế những hình ảnh không nên có đang cứ bu quanh đầu của mình, càng không muốn để những hình ảnh kia trở thành thứ ám ảnh lấy cô.
Những có cứ quay quanh mắt của cô!
Cô lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nhưng đôi mắt anh vẫn như đôi mắt của một con quỷ khát máy, ánh mắt ấy vô cùng xa lạ, tựa như mèo ngoan biến thành con cọp hung ác!
Một giây sau, cô cảm giác thấy sợ khi đang đứng bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Tại sao lại có bộ dạng như vậy? Cô sợ ai? Cảm giác sợ hãi?
Trong mắt anh sinh mạng con người rẻ mạt như vài đồng tiền, vậy anh không thích cô, vậy mạng của cô cũng chẳng đáng tiền.
Đi trên đường, thân thể Giản Nhụy Ái khẽ run rẩy trong mắt lóe lên những ngôi sao mang tên hoang mang, điều đó khiến tim Đơn Triết Hạo đau nhói.
Anh biết ý định của Giản Nhụy Ái, nhìn cô không nói lời nào, chỉ lo đi về phía trước, giống như bỏ hết tất cả mọi chuyện nơi đây ngoài ra bên ngoài.
Đơn Triết Hạo mới biết vừa rồi mình quá xúc động, đã khiến Giản Nhụy Ái hoảng sợ.
Anh khẽ thở dài một tiếng, đưa tay muốn giữ tay Giản Nhụy Ái lại, khiến thân thể cô hơi ngẩn ra.
Đơn Triết Hạo lập tức cau mày, không để cho cô đi tiếp, tay dùng chút lực, ôm lấy Giản Nhụy Ái vào lòng mình: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không có, không có gì. . . . . ." Giản Nhụy Ái hốt hoảng trả lời.
Gương mặt tái nhợt và tiều tụy cố gắng trốn tránh, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cảm đau đớn.
"Em sợ?" Đơn Triết Hạo dịu dàng hỏi.
"Không có. . . . . . Không có." Giản Nhụy Ái cảm giác thần kinh mình đang đau nhức, nhưng cô không dám nói chuyện với anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó là những tia máu tanh cùng sự tàng nhận.
"Tiểu Nhụy, em phải biết rõ, anh có thể làm mọi chuyện, nhưng em phải hiểu, anh làm tất cả là để bảo vệ em, anh chính là người đàn ông của em." Giọng nói của anh nhẹ nhàng và linh hoạt, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét ôn nhu lạ thường, muốn lợi dụng sự ấm áp của mình đầu độc lấy tâm hồn cô, trấn an sự bối rối trong lòng cô.
"Em. . . . . . Em không có sợ hãi!" Giản Nhụy Ai quay mắt, bước đi như người mất hồn, không dám quay lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng một hồi hốt hoảng, thân thể của cô khẽ run rẩy.
Anh nâng khóe môi lên: "Tiểu Nhụy, anh ở đây, em đừng sợ?"
"Em... em không có. . . . . . em thật sự là không sợ, em nghĩ thông rồi, Hạo, anh đừng ép buộc em" Lý tri Giản Nhụy Ái như sắp rơi đi.
Cô khó chịu ngồi chồm hổm lên, chậm rãi ôm thân thể mình, đem gương mặt giấu vào nơi sâu nhất, khóc không ra tiếng .
Lòng anh đau đớn, ôm chặt lấy thân thể của cô, Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái sợ! Hình ảnh mới vừa rồi có lẽ đã hù dọa cô, anh thật hối hận và xúc động, anh không làm được gì, hối hận cũng đã rồi, huống chi anh không cho phép người khác làm tổn thương cô, nếu người kia tiếp tục sống trên thế giới này, anh sẽ vô cùng lo lắng.
Đơn Triết Hạo mặc cho cô khóc thút thít, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho cô. . . . . .
"Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo gọi tên cô, Giản Nhụy Ái không động tĩnh, đã ngất đi, khuôn mặt anh trở nên đông cứng, ôm lấy cô tiến lên xe hơi riêng, chạy tới bệnh viện.
Anh ôm Giản Nhụy Ái vào lòng ngực, dịu dàng ra lệnh: "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . . Em mau tỉnh lại cho anh."
Cô gái nhỏ đang nằm trong ngực dường như đối nghịch với anh, gương mặt trắng nõn giờ đây đã tái nhợt, môi đỏ mọng không nhúc nhích.
Bình tĩnh như thế là sao? Anh có thể cảm nhận được hơi thở suy yếu của cô, sắc mặt lạnh lùng đạt tới cực hạn, hướng về phía tài xế quát: "Nhanh lên một chút!"
Tâm tài xế không khỏi run rẩy, tay thấm ướt mồ hôi, cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Chiếc xe thể thao chói sáng như bay khỏi mặt đường, với tốc độ điên cuồng, khiến cho các chiếc xe chạy ngược lại, dùng có tức giận cũng không dám đi chống lại, dù sao chỉ cần chiếc xe kia bị trầy một chút, mọi người cũng khó có tiền mà trả.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
13 chương
7 chương
9 chương
51 chương
77 chương
82 chương
34 chương
24 chương