Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 256 : Hai người ở chung một chỗ
Edit: CuaRangMe
Đôi mắt sắc bén của Ngải Lợi nhìn bóng dáng Vương Thiến Như ở cửa, nhớ tới sự sỉ nhục trong bữa tiệc ngày hôm đó, "Tiểu thư Lý Thấm, lắc tay của cô thật là đẹp, hình như là số lượng có hạn, không nghĩ đến tổng giám đốc đối với cô thật tốt."
Lý Thấm nhìn lắc tay của mình, hôm qua phải nài nỉ để Cụ Duệ Tường mua giúp mình, bây giờ nghe người khác khen như thế, nên mỉm cười dối trá, "Đúng vậy, anh Duệ Tường và tôi là thanh mai trúc mã, khi còn bé anh ấy cũng chăm sóc tôi, mua cho tôi lắc tay là chuyện rất bình thường, thấy đẹp không?"
"Hừ, đồ giả tạo!" Khiết Đan Đan nói xong liền bỏ đi.
"Thật đẹp!" Ngải Lợi cầm tay trắng nõn của Lý Thấm, vẫn không quên nịnh hót, "Thật là xinh đẹp, đeo trên tay tiểu thư Lý Thấm xinh đẹp thật là xứng, lắc tay đắt tiền như vậy, cũng chỉ có đại tiểu thư Lý Thấm đeo mới thích hợp, không giống những người khác, rõ ràng chỉ là cô bé lọ lem, còn luôn muốn làm đại tiểu thư, thật là quá buồn cười ."
Vương Thiến Như cúi đầu nhìn trang phục trên người, không khỏi cười lạnh, trang phục trên người nhìn thì như bình thường nhưng đều là hàng xa xỉ, số lượng có hạn, bởi vì cô không thích quá sang trọng, cho nên người không biết hàng thì tự nhiên sẽ không nhìn ra được, giá của mỗi bộ trang phục đều hơn mười vạn đồng.
Cô cũng không để ý tới đám người Ngải Lợi, đều là người dối trá.
Khiết Đan Đan kích động đi đến, "Các người nói gì? Ai là cô bé lọ lem?"
Ngải Lợi đi tới, nhìn Vương Thiến Như, rồi nhìn Khiết Đan Đan, "Phòng làm việc của Tổng giám đốc bị cô ta độc chiếm, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, còn cần tôi nói nữa sao?"
"Cô là chó mắt mù, nếu Vương Thiến Như là cô bé lọ lem, cô cũng không phải là người." Khiết Đan Đan cũng không phải là người dễ bắt nạt, không có ngây ngốc để cho Ngải Lợi mắng chửi.
"Cô mới không phải người, Vương Thiến Như chính là cô bé lọ lem, ngày ngày mặc quần jean áo trắng, giống như dân chạy nạn, dựa vào cái gì vây quanh tổng giám đốc." Ngải Lợi khinh thường nhìn Vương Thiến Như, ở văn phòng mọi người ăn mặc trang điểm xinh đẹp, chỉ có Vương Thiến Như thích mặc quần jean.
Vương Thiến Như hoàn toàn im lặng, nhìn cô ta chằm chằm, Khiết Đan Đan nói không sai, thật là chó mắt mù, không muốn nói quá nhiều với người ngu ngốc đó "Chị Đan Đan, chúng ta đi làm!"
"Thế nào? Biết mình thấp kém, cảm thấy ngượng ngùng sao?" Ngải Lợi nhìn thấy Vương Thiến Như như thế lại càng nhân cơ hội đả kích cô.
Lúc ở bữa tiệc không phải là miệng mồm lanh lợi sao, bây giờ lại giả bộ đáng thương, cô gái này có nhiều tính toán thật.
Vương Thiến Như vốn không muốn so đo cùng Ngải Lợi, không nghĩ đến Ngải Lợi lại là người gây sự, muốn nói rõ chuyện.
Khiết Đan Đan giành nói trước: "Ngải Lợi, đúng là cô không có mắt, nhìn cho rõ." Cô kéo Vương Thiến Như đứng ở trước mặt Ngải Lợi, "Vương Thiến Như là thiên kim của người giàu nhất nước Mỹ, hơn nữa trang phục trên người cô ấy, cho dù chỉ là nút áo cũng có thể để cho cô đi làm chăm chỉ mấy tháng, thật là người có trí nhớ tồi."
Những lời này khiến cho mọi người trong văn phòng tò mò, Vương Thiến Như không nghĩ đến việc mình cố che giấu thân phận lại bị Khiết Đan Đan làm lộ ra.
Cô bất mãn nhìn chằm chằm Khiết Đan Đan, mà như thế cũng tốt, tránh để Ngải Lợi ngày ngày tìm mình gây phiền toái.
"Ha ha. . . . . ." Ngải Lợi không tin, nghĩ Khiết Đan Đan thẹn quá hóa giận nên biạ ra chuyện thiên kim của nhà giàu nhất, trang web có thể tra ra được mà "Thật ra là cô đang nói láo phải không?"
Phòng làm việc có người đã nhanh tay truy cập vào mạng internet, trợn to hai mắt, nhìn máy vi tính một chút rồi nhìn về Vương Thiến Như, "Cô . . . . . . chính là đại tiểu thư tập đoàn Vương thị."
Mọi người khiếp sợ nhìn Vương Thiến Như, đường đường là thiên kim nhà giàu nhất, cũng là người thừa kế tập đoàn lớn nhất - Vương thị, lại đến tập đoàn Cụ thị làm một nhân viên nhỏ.
Khiết Đan Đan nhìn khuôn mặt biến sắc của Ngải Lợi khiến tâm tình vô cùng thoải mái, chính vì cô muốn ra oai phủ đầu Ngải Lợi.
Vương Thiến Như biết thân phận của mình bị vạch trần, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không có quan hệ gì, dù sao hơn nửa tháng nữa cô sẽ phải rời khỏi tập đoàn Cụ thị.
Lý Thấm khiếp sợ không thôi, lại có thể không nhìn ra Vương Thiến Như nhiều tiền như vậy, tiền của tập đoàn Vương thị, tùy tiện rơi ra một chút là có thể tạo thành một vùng biển.
Cô lấy lại tinh thần, nhiệt tình chào hỏi, "Tiểu thư Thiến Như!"
Vương Thiến Như nhìn thấy Lý Thấm, đang nhìn vết sẹo trên mặt cô, trong lòng rất áy náy, "Lý Thấm, ngày đó, thực sự cám ơn cô."
"Không có gì, tôi có thể gọi Thiến Như sao?" Lý Thấm vui vẻ nói chuyện.
"Dĩ nhiên có thể", Vương Thiến Như lúng túng cười, tên gọi là gì cô cũng không quan tâm.
Ngải Lợi nhìn Vương Thiến Như, không thể nào tin nổi Vương Thiến Như là đại tiểu thư, nhưng trên người cô không nhìn ra một chút bóng dáng của đại thiên kim, cô vô lực ngồi trên đất tự trách bản thân tự bê đá đập chân mình.
Cửa được mở ra, Cụ Duệ Tường âm trầm đứng ở cửa, không nóng không lạnh nói: "Các người đến đây để làm việc hay là nói chuyện phiếm."
Người trong văn phòng đều bị hù sợ vội vàng trở lại công việc của mình.
Lý Thấm nhìn thấy Cụ Duệ Tường, vui mừng gọi, "Anh Duệ Tường." Đi theo Cụ Duệ Tường vào phòng làm việc.
Ánh mắt Cụ Duệ Tường liếc nhìn Vương Thiến Như, không nói gì, xoay người đóng cửa lại.
Ánh mắt Vương Thiến Như ảm đạm, trong lòng cô đang chờ mong cái gì, cô có thể mong đợi cái gì? Dù sao ở đây cũng không bao lâu nữa, cô sẽ phải rời khỏi đây, sẽ cố gắng quên Cụ Duệ Tường, quên tình yêu đối với Cụ Duệ Tường.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mấy ngày trôi qua, cô đều không nói chuyện với Cụ Duệ Tường, bởi vì Lý Thấm vây quanh Cụ Duệ Tường, muốn nói chuyện cũng không có cơ hội.
Như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể để cho tâm mình bình tĩnh một chút, đợi đến lúc muốn rời khỏi, cũng sẽ không quá đau khổ.
Buổi trưa, Trọng Thiên Kỳ muốn cùng ăn cơm ở chỗ gần công ty.
"Thật ra anh không cần chạy đến, em ở lại công ty tùy tiện ăn chút gì là được rồi." Vương Thiến Như nhìn ánh mặt trời chói chang giữa trưa, hơn nữa Trọng Thiên Kỳ không có việc gì làm thật sao?
Cô nhìn thấy Cụ Duệ Tường mỗi ngày đều nhiều việc.
"Đồ ăn ở công ty làm gì có dinh dưỡng, mau nếm thử một chút, đây là thức ăn mẹ anh làm." Hai mắt Trọng Thiên Kỳ mong đợi, nhìn chằm chằm Vương Thiến Như.
Thật sự không chịu nổi Trọng Thiên Kỳ trước mắt, gắp trứng sốt cà chua lên, "Thật sự rất tuyệt, ăn ngon lắm."
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Trọng Thiên Kỳ mỉm cười, cúi đầu ăn thức ăn của mình.
Hai người cùng ăn, Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như nghiêm túc ăn cơm, không nhịn được muốn trêu chọc cô nên nén gắp cần tây cho cô.
Vương Thiến như nhìn thấy trong chén có thêm cần tây, nhìn chằm chằm Trọng Thiên Kỳ.
Anh thật là ngây thơ!
Cô lấy hết cần tây ra, cúi đầu ăn cơm, bỗng ở giữa chén cơm lại thêm cần tây, cũng không chịu nổi hành động ngây thơ của Trọng Thiên Kỳ, "Trọng Thiên Kỳ, không muốn sống sao?"
Trọng Thiên Kỳ thú vị nhún vai một cái, đôi mắt không ngừng phóng điện nhìn Vương Thiến Như.
"Anh không cần bỏ cần tây vào trong chén của em." Vương Thiến Như lạnh nhạt nói, chẳng thèm ngó tới đôi mắt đang phóng điện về phía mình.
Lúc hai người liếc mắt, Cụ Duệ Tường và Lý Thấm xuất hiện phía sau bọn họ.
Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong mắt anh thấy bọn họ đang có tình yêu cuồng nhiệt, tan việc cũng không thấy bóng dáng Vương Thiến Như đâu, thì ra là đến gặp Trọng Thiên Kỳ.
Trong lòng mơ hồ bất mãn, cô ấy và mình đã phát sinh quan hệ, sao lại không chút kiêng kỵ ở chung một chỗ với người đàn ông khác như vậy, đến cùng thì Vương Thiến Như nghĩ như thế nào.
Lý Thấm thu hết ánh mắt của Cụ Duệ Tường vào mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tươi cười như cũ, "Thiến Như!"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
120 chương
50 chương
20 chương
36 chương
93 chương
343 chương
34 chương